
của tên tiểu tử hỗn láo này! Lão thái thái thương nhớ con cháu nênkhông tính toán với hắn nữa. Nhưng chuyện đã đồn đi khắp làng trên xómdưới, chỉ cần nhắc đến gia đình này, mọi người đều nói: “Trương gia đitiểu vào miệng của bà tổ mẫu.” Nếu không bị đồn thổi như vậy thì đãkhông bị Kỳ Hiểu Phong ghi vào dã thừa rồi.
Những thứ ô uế nhưvậy, nói nhiều sẽ làm người khác không vui, vậy thì thêm thắt những thứkhác vào chắc hẳn sẽ tạo cảm giác thú vị hơn nhiều. Mã Việt thời nhàMinh có viết bài Mã thị nhật sao, trong đó có đoạn nhắc đến việc đem củtỏi to nhét vào miệng đầu lâu.
Đồ ngự phòng của Thái giám LaiĐịnh, sáng tinh mơ đã đi ra khỏi thành, đến buổi trưa đã đến DươngPhòng, bọn họ ngồi dưới gốc cây liễu to, bỏ rượu thịt mang theo ra đểăn. Lai Định dùng tỏi băm nhỏ ăn kèm với thịt hun, đang ăn rất ngonlành, khi quay đầu lại, bỗng nhìn thấy có một chiếc đầu lâu ở bên cạnhmình, liền lấy hai miếng thịt kẹp với tỏi rồi nhét vào miệng đầu lâu.Nếu sự việc chỉ đến đây thôi thì cũng không cần phải nói thêm nữa, nhưng Lai Định lại nói đùa một câu, hỏi đầu lâu: “Cay không?” Không ngờ chiếc đầu lâu này liền đáp lời: “Cay!” Sau đó kêu liên tục không ngừng, ngaycả khi miếng thịt trong miệng đầu lâu đã được lấy ra rồi, nó vẫn khôngngừng kêu. Lai Định không còn cách nào khác, liền đi nhanh đến Nam HảiTử, nhưng tiếng kêu cay kia lúc nào cũng văng vẳng bên tai, mãi đến khivào thành Bắc Kinh, lúc đó tiếng kêu mới dừng lại. Nhưng sự việc vẫnchưa kết thúc, Lai Định về đến nhà liền mắc bệnh, vài ngày sau thì chết.
Không thể đùa giỡn với chiếc đầu lâu côn đồ này được, nó không thích đùa, chỉ một câu nói đùa mà đã trở thành kẻ thù. Con người bất luận giàu, nghèo, thiện, ác, một khi đã mạo phạm đến đầu lâu thì dù sự việc diễn ra cókhác nhau thế nào thì cũng sẽ chịu chung một hậu quả cuối cùng. Nhưngthực tế không hẳn vậy, vì cũng có những đầu lâu vẫn còn tồn tại bản tính khi làm người. Đối với một chiếc đầu lâu không quen biết, cũng giốngnhư một người đi đến ngõ hẹp, gặp người hỏi chuyện, trước tiên phải quan sát một chút về đối phương, thân phận là gì, để tránh việc không cẩnthận lại đập vỡ đồ gốm, mạo phạm người ta. Ngày thường vị thái giám nàycó thói quen nói đùa với các vị “lão tiên sinh” trong triều đình, nhưngkhông ngờ lại giẫm phải đầu lâu của một tên lưu manh.
Dương Phụng Huy, người cuối đời Thanh, trong Nam cao bút ký của mình cũng có nhữngcâu chuyện tương tự như vậy. Ông dẫn ra hình ảnh đầu lâu của các dân tộc thiểu số gần ngôi chùa ở Cam Túc, so với đất ở ngoại thành Bắc Kinh thì dày hơn rất nhiều. Có một vị thương gia nhiều chuyện đã nhét vào miệngđầu lâu một quả ớt, rồi tiện miệng nói: “Khắc cánh nhất khắc cánh?”“Khắc cánh” trong tiếng dân tộc thiểu số có nghĩa là “cay”. Không ngờđầu lâu đáp lại: “Khắc cánh! Khắc cánh!” Sau đó chiếc đầu lâu đi theoanh ta đến khắp nơi, và tiếng “Khắc cánh! Khắc cánh!” lúc nào cũng văngvẳng bên tai vị thương gia này. Thương gia thấy phiền muộn bèn kêu cứu:“Tôi chỉ là nói đùa vậy thôi, lão huynh đi theo tôi suốt như vậy đến bao giờ mới thôi đây?” Lúc này nghe thấy có tiếng người đáp lại: “Xương cốt của tôi bị lộ ra ngoài, linh hồn không thể quay trở về được, chịu cảnhphong hàn nơi hoang dã, cỏ hoang núi không, nếu là người quân tử nhìnthấy thì ít nhất cũng phải tỏ ý thương tiếc chứ, đằng này ông lại đemtôi ra làm trò đùa! Tôi sẽ “Khắc cánh” vĩnh viễn bên cạnh ông.” Vịthương gia này biết rõ ngọn nguồn, liền vội vàng quay lại nơi hoang dãvừa nãy, tìm thấy chiếc đầu lâu đó, chôn cất tử tế, và quả nhiên từ đókhông còn nghe thấy tiếng “khắc cánh” nữa.
Chôn cất xương cốt làviệc làm của người nhân từ, nhưng cũng có lúc lại gây phiền phức chochính mình. Du Việt trong Hữu đài tiên quán bút ký, quyển năm có viết về một việc ở gần thị trấn Lâm Bình, Giang Tây: “Có một người nông dânđang cắt cỏ dại, gặp một chiếc đầu lâu, người nông dân cảm thương vìchiếc đầu lâu lộ ra bên ngoài, liền đào huyệt để chôn cất. Người nôngdân này nghĩ rằng anh ta đã làm một việc thiện, nhưng không ngờ khi anhta về đến nhà liền mắc bệnh sốt rét, có quỷ nhập vào người rồi nói rằng: “Tôi đang ở bên ngoài rất vui vẻ, hà cớ gì ông phải đem tôi chôn xuốngđất, tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu, phải giết chết ông!” Cuối cùng,gia đình người nông dân này phải cúng tế bằng rượu thịt, hóa vô số tiềnvàng mới có thể đuổi được tên khốn kiếp đó đi.
Có vẻ như chúng ta đã quá lan man lạc đề mất rồi. Bây giờ quay lại vấn đề cũ, đó là việctiểu tiện vung vãi khắp nơi như nói ở phần đầu. Cần phải biết rằng những câu chuyện như vậy xảy ra không chỉ ở một nơi mà khắp nơi, nhiều vùngtrên đất nước Trung Hoa rộng lớn, từ phương Bắc chốn kinh kỳ đến vùngGiang Nam, từ nơi văn minh hưng thịnh đến những nơi xa xôi như Tây Chùy, không có khái niệm về khoảng cách gần xa, tất cả đều có thể là vạn lýđồng phong rồi. Nhưng trong cái đại đồng nhất cũng có cái dị nhất, làmcho người ta phải nhận ra sự khác biệt về tình cảm của con người và khám phá ra nhiều điều thú vị về ma (và đương nhiên những điều đó đều thuộcvề những người sáng tạo ra các câu chuyện), vì