
ến anh... Có thể nàng yêu Jean! nhưng nàng không điên rồ đến thế. Nàngkhông muốn lệ thuộc Jean. Nàng biết tự trọng...
Nàng nóng ruột, không đứng đợi nữa, men dọc theo mái hiêntìm Jean. Nàng đến chỗ gửi xe, qua khe cửa, Mary thấy trống trơn. Nàng gõ bừavào nhà bên cạnh. Có tiếng mở khóa canh cách rồi tiếng càu nhàu:
- Hỏi gì vào giờ này? Không có gì cho ăn đâu.
- Tôi không xin ăn, tôi tìm một người bạn, anh ta gởi xeđây.
- Xin lỗi cô, anh ta có đến và đi hơn 20 phút rồi, có vẻ vộilắm. Hình như đi với tên bồi quán “Nai Trắng” thì phải. Cô nên lại đó hỏi coi.
- Cảm ơn ông.
Nàng nói và hấp tấp đến quán “Nai Trắng”. Bụng thắc mắc,không biết Jean đến đó làm gì? Có thể ông ta lầm. Nhưng nàng còn biết đi đâu, cứđến đó xem sao.
Bên trong đèn sáng rỡ, chả thấy xe ngựa của Jean đâu. HayJean bỏ về một mình? Không có lý nào. Nàng đẩy cửa bước vào, nhiều tiếng cười rộkhi thấy nàng. Tên bồi chạy đón, Mary nói liền:
- Tôi tìm Jean Merlyn. Xin ông hỏi giùm cho.
Tên bồi gật đầu, bước vào trong, Mary bỗng lạnh người khi thấygã mắt lươn và ông bạn hắn. Nàng linh cảm chuyện bất lành. Tên bồi trở ra, dấmdẳn:
- Chiều nay đông khách quá, tôi không thể biết ai là JeanMerlyn.
Mary không kịp có thái độ gì thì tên mắt lươn tiến lại:
- Nếu cô định tìm tên bán ngựa thì tôi biết, (gã cười khả ố)cách đây 10 phút nó bị buộc lên xe. Cô biết chuyện ngựa đen, há? Ngựa quí mà!
Mọi người cười vang. Mary bình tĩnh hỏi:
- Ông biết họ đi đâu không?
- Rất tiếc, mà gã cũng không nhắn gì cả. Tối rồi, quên tên đểuđi, cô ạ ! Vô đây, ăn réveillon với tôi cho vui!
Mary quày quả đi ra. Trận cười khả ố như đuổi theo nàng. Thếlà hết! Không biết tên trộm ngựa có bị treo cổ như sát nhân không? Tội nghiệpJean quá!
Thành phố tối om, buồn bã. Mary bước tràn không kể gió mưa,lòng tan nát...
Bỗng một cái xe lên dốc, ngược chiều với nàng, trông như connhện khổng lồ. Như kẻ chết đuối gặp thanh ván trôi gần, Mary bám lấy. Cô chạytheo, kêu to:
- Ông đi đâu? Có chở ai không?
Phu xe lắc đầu, giục ngựa nhanh hơn, nhung đột nhiên, mộtbàn tay rắn chắc đặt lên vai cô gái:
- Mary Yellan! Cô đi đâu trong đêm Giáng Sinh một mình thếnày?
Giọng nói êm ái, quen thuộc, gương mặt trắng, mái tóc trắng,cặp mắt thủy tinh của linh mục phó xứ Altarnun hiện ra.
Chúa ơi! Đó không phải phép mầu của Chúa sao?
Trong xe tranh tối, tranh sáng, cha phó với nét mặt thanhtú, mũi hơi quặp như mỏ chim, môi mỏng và mím chặt. Giọng êm ru:
- Lần nữa, cô gặp tôi, ướt như chuột. Cởi áo choàng ra và cảvớ nữa, trong xe không gió, Mary ạ ! Lấy khăn khoác vào cho ấm!
Mary bối rối làm theo lời cha Francis. Ông vẫn dịu dàng:
- Thế nào? Con đến đây làm chi?
Cũng như lần trước, Mary không thể dấu diếm ông điều gì.Nhưng nàng không dám nói đến tên Jean, làm y như đó chỉ là một người lạ. Đợinàng nói xong, linh mục hỏi:
- Thế ra con cũng không đến nỗi cô đơn ở chỗ heo hút hoang vắngnày nhỉ? Tên hắn là gì?
Mary cảm thấy mình bị chế giễu, nhưng khi nàng nhìn linh mục,nàng lại vững lòng. Nàng kể tên Jean cho ông biết và còn bạo dạn thêm rằng Jeankhông giống anh... Linh mục hơi cao mặt:
- Cô muốn nói là Jean không biết gì về tội ác anh hắn? Hắnchỉ ăn trộm ngựa thôi, phải không?
Mary nài nỉ:
- Thưa cha, cha có nói với con là cha quen ông Bassat xincha giúp anh ấy, ảnh còn trẻ... có thể làm lại cuộc đời.
Sự im lặng của cha phó làm Mary xấu hổ thêm. Chắc ông chonàng là đứa mất nết hay đứa ngốc?
- Mary! Cha không quen thân với ông toà. Gặp nhau chào hỏiqua loa thôi. Vả lại, không chắc ông ấy tha tội trộm ngựa của Jean vì nể chađâu.
Mary im lặng nghe. Mưa vẫn rơi, gió càng dữ bên ngoài. Giọnglinh mục ôn tồn:
- Cô còn trẻ, hãy quên đi! Một cô gái không nên quan tâm nhiềuđến một chàng trai gặp gỡ đôi lần và nụ hôn đầu tiên cũng không là một kỷ niệmkhó phai. Nín đi!
Mary ngạc nhiên: linh mục không hề nhắc đến Chúa, đến một lờicầu nguyện như các tu sĩ khác. Và nàng bỗng kinh hoảng nhớ ra rằng nàng quên phắtJoss Merlyn với những giờ khắc nặng nề trong lữ quán.
- Thưa cha, cha có nghe đến chuyện đắm tàu không?
Rồi, không gìn giữ nữa, nàng thao thao kể hết những điềuJoss nói với nàng. Giọng linh mục hết dịu dàng:
- Vậy ra khi say, tên Joss nói toạc hết?
Mary ngước nhìn linh mục, khác với giọng nói, mắt ông bìnhtĩnh, lạnh lùng.
Mary nức nở:
- Thưa cha, vâng! Ghê gớm quá. Chính vì vậy mà con mất hếtkhôn ngoan, bình tĩnh, hết tin tưởng, con đã hành động như người mất trí khicùng Jean đi Lauceston!...
Gió tạt vào xe những hạt cát to gần bằng hạt sỏi, gió hơi cómùi mặn của bể. Cha phó nói:
- Gần tới ngã năm rồi. Tôi sẽ xuống xe đi bộ về. Còn cô, cứngồi yên, xe đưa cô đến lữ quán. Quên, bí mật của cô chỉ mình tôi biết hay Jeancũng được nghe cô kể cho nghe nữa?
- Thưa cha, Jean hình như cũng biết, nhưng anh em ảnh khônghợp nhau.
- Vậy thì con yên tâm. Tôi vừa đi họp về. Đại diện của HoàngĐế quyết định ngăn các vụ đắm tàu bằng cách cho tuần phòng bờ biển kỹ càng, từnay Joss sẽ chết mòn vì rượu, cô sẽ yên giấc, và đợi người yêu được tha về.
Ông sửa soạn xuống xe. Mary toan xin được theo ông