XtGem Forum catalog
Lữ Quán Giết Người

Lữ Quán Giết Người

Tác giả: Minh Quân -

Thể loại: Truyện ma

Lượt xem: 322764

Bình chọn: 8.5.00/10/276 lượt.

ừng đụngtới nó, có chuyện đa!

- Trông nó tốt mã quá mà! Sao anh cẩn thận quá Will? Ai nuôithì cũng vậy, có sao?

Gà mắt lươn rỉ tai bạn một thôi, ông ta bỗng nhớn nhác, lắcđầu rồi nói to:

- Vậy thì thôi. Tôi không muốn phiền phức. (Với Jean:) Anhgiữ ngựa lại, bạn tôi không vừa lòng, giá cao quá !

Mary thở phào, nhẹ cả người. Ngựa hoang coi bộ dễ bán hơn.Xung quanh đó, người ta bán với giá 2, 3 livres một con. Đến 4 giờ, Jean cũngbán được con ngựa kia. Ngựa đen quí không được ai chiếu cố.

Chiều xuống dần, đèn đường bật sáng. Mary tính quay lại xengồi nghỉ thì chợt nghe một tiếng cười nịnh bợ vang lên và có tiếng đàn bà nóigì đó. Nàng quay sang, thấy người mặc áo nhung xuống xe:

- Ồ! Anh thấy con ngựa xinh đẹp kia không? Dáng bộ nó giốngcon Beauty quá, hả? Tiếc cái nó đen kịt... James! anh xem...

Gã đàn ông tra kính lên mắt, cất giọng rè rè:

- Tôi không mấy rõ về ngựa. Ngựa chị mất mầu xám... con nàyđen mượt. Chị ưa?

- Sao không? Mua làm quà cho lũ nhỏ. Từ hôm mất con Beauty,tụi nó cứ phá rầy ba chúng hoài. James! Hỏi giá dùm tôi, đi!

Gã đàn ông vênh váo lại gần:

- Anh kia, có bán con ngựa đen không?

Jean lắc đầu:

- Tôi hứa để cho người bạn, tôi không thể nuốt lời. Mà ông cỡinó gì được? Ngựa này dành cho con nít mà.

- Vậy hả? Thôi! Chị Maria, ngựa này không bán.

- Uổng không? Tôi mến nó quá đi ! Anh hỏi kỹ coi, tôi sẽ trảgiá cao...

Gã đàn ông lại cất giọng rè rè:

- Này anh! Bà đây ưng con ngựa đó. Bà mất con ngựa quí, muốnthay vô. Thôi! Kệ bạn anh, cho chả đợi, rồi tìm con khác, lo gì. Bán cho bà đâyđi ! Giá bao nhiêu?

- Bạn tôi trả 25 guinees. Nhưng tôi không bán cho ông đâu!

Người đàn bà chen vô liền:

- Tôi trả anh 30 livres. Tôi là bà Bassat đây. Tôi muốn muacon ngựa làm quà cho con tôi dịp này. Bằng lòng không? Tôi thích nó quá...

Jean hất mũ, cúi đầu thật thấp:

- Xin cảm ơn bà, tôi hy vọng ông nhà và các cô cậu hài lòng,nó dễ cỡi lắm.

- Ồ! Chắc nhà tôi bằng lòng. Nom nó không bằng con Beauty đãmất, nhưng cũng khá xinh.

Bà giao tiền cho Jean rồi lại bên xe đang đợi, bảo tên đày tớ:

- Anh chạy về kêu Richards ra dắt con ngựa mới về. Đừng choông hay nghe. Tôi muốn ông ngạc nhiên...

Đợi bà Bassat và James đi khuất, Jean khều tay gã con trai đứngcạnh mình:

- Này, anh muốn có năm shillings không?

Gã con trai gật đầu, há miệng chờ. Jean nói tiếp trong khiđưa ra năm shillings:

- Giữ giùm con ngựa này và chờ đầy tớ của bà kia ra, giaocho hắn. Vợ tôi sinh đôi và bị nguy hiểm. Tôi đợi không được. Chúc anh vui vẻ...

Jean biến mất trong một nhoáng, anh đi mau, tay đút túi quần.Mary kín đáo theo sau, mặt đỏ rần, mắt dán xuống đất, nàng phải dùng khăn quàngbụm miệng cho khỏi bật cười. Đến một nơi xa đám người, nàng dừng lại thở, Jeanchờ nàng, mặt hí hửng.

- Jean! Anh đáng bị treo cổ: bán ngựa cho chính người mìnhđi ăn trộm! Quá, quá...

Jean cười ồ lên làm nàng cũng cười theo. Jean nắm tay cô:

- Nào! Vui vẻ chứ?

Mary gật đầu. Hai người dạo giữa không khí ấm áp hơi người.Jean mua tặng nàng một cái khăn đỏ chói và đôi khoen tai vàng. Đoạn kéo nàng đếngiải khát và sau rốt, họ coi bói. Bà thầy bói già, da nhăn nheo khuyên Mary:

- Cô nên cẩn thận, coi chừng một người đàn ông tóc nâu.

Hai người cười ngất. Bà lại bảo Jean:

- Còn cậu, tay cậu sắp vấy máu. Một ngày kia, cậu sẽ giếtngười, giết một người.

Jean bảo cô gái:

- Thấy chưa? Tôi đã nói tôi chưa giết ai hết. Tôi vô tội mà!

Mary im lặng. Những hạt mưa nhỏ rơi trên mặt họ. Gió thổi mạnhlên, tung cả giấy, giây băng, làm các lều lung lay.

Chỉ giây lát, có mấy chiếc lều ngã sập. Táo, cam, lăn lông lốc,mưa nặng hạt. Mọi người thi nhau tìm chỗ núp, gọi nhau ơi ới. Jean kéo tay Maryvào một mái hiên, tay quàng vai nàng, âu yếm.

Mây đen kịt khắp trời, đường xá vắng tanh, mưa tạt vào máihiên. Jean đứng quay lưng ra che mưa cho bạn. Anh tháo khăn cột tóc Mary, vuốttóc nàng, rồi nâng mặt Mary lên, nhìn vào mắt nàng và cúi hôn nàng. Mary choángváng một giây, nhưng nàng lại hất tay anh ra:

- Chúng ta trở về!

- Cô đòi về? Trên cái xe không mui trong lúc trời đất thếnày? Lên dốc, gió sẽ lật xe mất, ở lại đi!

- Đừng nói chơi kiểu đó. Anh đi lấy xe đi. Tôi đợi anh đây !

- Đừng làm bộ. Về bây giờ sẽ ướt như chuột. Mary ! Cô cũngyêu tôi như tôi yêu cô, phải không?

- Anh nói vậy vì tôi là người giúp việc cho lữ quán GiaoMai...

- Bỏ lữ quán khốn nạn đó đi! Tôi yêu cô là yêu cô. Tôi khôngcó bộ vó phong lưu, nhưng tôi yêu cô! Vậy không đủ ư? Ta cần có nhau ! Đừng giảvờ cứng rắn nữa... Yêu nhau là đủ...

- Đối với vài người thì đủ, nhưng tôi, rất tiếc tôi không thể...

- Hãy ở lại đêm nay với anh, Mary!

- Không! Không và không ! Thà tôi chịu ướt trên xe!

- Tim cô như đá rắn. Rồi cô sẽ hối cho mà xem. Tôi sẽ muacho cô cái nhẫn, nếu cô muốn...

- Tôi chỉ muốn về. Nếu quả anh yêu tôi, hãy cho tôi về.

- Đành vậy, chờ đó, tôi đi lấy xe.

Jean cúi đầu, chạy ra giữa mưa, mất hút sau dãy phố lầu.Mary nép sát vào mái hiên. Nàng biết trở về lúc này là điên: 11 dặm với chiếcxe trần, giữa gió mưa. Nhưng ở lại với Jean ư? Nàng không thể, tuy nàng cảm độngnghĩ đ