Mày không muốn thấy tao đánh nhauphải không ?
Tôn Dương hơi khựng lại một chút,rồi hắn bỏ đi.
Hoài Tử thấy mình cũng đã mệt, cảngày hôm nay chỉ rình xem có chôm được đồ phi hành không. Nhưng kết quả là hắnchẳng moi được tý gì.
Đến nước này thì không thể ngồi đâymà chơi nữa rồi, phải dùng vũ lực, chúng nó mới nghe ! Hoài Tử chỉ ăn cắp, chứhắn không trấn lột. Hắn không thích cái chuyện sấn sổ đánh một ông già chỉ vàingân lượng.
Bởi vì Hoài Tử không thể tự kiềm chếmình khi đánh nhau.
Hắn cầu mong sao con mồi của hắn sắptới ngoan ngoãn giao nộp cho hắn một cái phi hành. Chỉ cần doạ dẫm, cùng lắmthì đánh vài cái cho nó sợ. Hắn không muốn đánh thật sự.
-Xin lỗi vị huynh đệ – Có tiếng nói– Có thể cho tại hạ biết con đường lớn Kiếm Tiên Thành là ở đâu không ?
Hoài Tử ngước nhìn lên, một ngườiđội chiếc nón lá sùm sụp che mặt, song vẫn để lộ đôi mắt rất sáng và trong, anhta cao lớn, tiếng nói trầm và dễ chịu. Tay người này cầm theo một bọc vải lớn.
Hoài Tử mở to mắt một chút, hắn nóikhẽ khàng đon đả, khác hẳn thường ngày:
-À, các hạ có thể đi theo con đườngnày, rẽ trái ở đoạn kia, đó là con đường lớn.
-Rất cảm ơn vị huynh đệ ! Tại hạ xincáo từ ! – Nói xong người này đi ngay.
Hoài Tử nhìn theo, hắn nhếch mépcười:
-Đóng kịch cũng khéo nhỉ ?
Người kia dừng lại, anh ta quay vềphía Hoài Tử.
-Không thằng nào lại không biết conđường lớn ở Kiếm Tiên Thành – Hoài Tử nói – Có hoạ thằng mù dở mới không biếtcon đường đó ! Nói dịu dàng và dễ nghe đấy ! Nhưng lần sau nhớ hỏi cho “khôn”lên một chút !
-Nhận ra rồi à ! - Người đội chiếcnón đáp.
-Cái đôi mắt đó của ngươi ta khônglạ. Đi một chặng đường xa vất vả nhỉ ?
-Có biết đang nói chuyện với aikhông mà nói nghe có vẻ khinh thường vậy ?
-Ta biết ngươi đang là cái gì, nhưngta vẫn thích gọi ngươi là “Kẻ đi săn” , với lại ngươi cũng thích cái tên đó hơn. Ngươi cũng hay ra điều bác ái, nhân hậu lắm nhỉ ?
-Ta luôn thực hiện điều đó, nhữngviệc ta làm chỉ là quét sạch bọn rác rưởi coi sinh mạng con người như rác rưởicác ngươi biến khỏi thế giới này ! Không những ngươi, Xích Vân, mà cả Bất KiếpViện nữa ! - Người kia cởi chiếc nón. Một khuôn mặt quá quen thuộc hiện lêntrước mặt Hoài Tử.
-Ngươi tự tin quá đấy, Diên Túc ạ !
…
Xích Vân nhìn ánh trăng đang chiếuxuống căn phòng trọ. Nhìn ánh trăng ấy, y lại nhớ về ngày trước.
Cô nàng Diêu Linh thì ở phòng bêncạnh. Sau chuyến đi dài mệt mỏi, hai người ở lại nhà trọ này. Cũng may nhà trọcòn vừa như in hai phòng trống, và tất nhiên không có chuyện nam nữ ở chung mộtphòng. Con gái chắc là không, chứ thằng đàn ông thì dễ nảy sinh ý tưởng đen tốilắm.
Ánh trăng nhợt nhạt, cũng như hồiấy.
*
* *
Thằng bé thấy thanh kiếm loang loángvồ vào mặt, nó nhỡ đánh rơi cái lọ xuống vì phải đưa kiếm lên đỡ.
-Xích Vân ! Sao mày tàn nhẫn thế ?Tao là bạn mày mà mày cũng có thể giết tao sao ?
-Bạn à ? - Thằng bé Xích Vân nghiếnthanh kiếm xuống - Chẳng có bạn bè gì hết ! Tao không có cái lọ ấy, tao sẽ chết! Mày không có cái lọ ấy, mày cũng sẽ chết ! Tất cả chỉ vì mạng sống thôi ! Mẹkiếp, mở mồm nói câu bạn bè mà không biết ngượng !
-Thằng chó ! Ai đã khổ sở để mày cóđược miếng bánh mì cho mày ? Ai đã đánh nhau với những đứa to con hơn khi chúngnó định giết mày ? Ai là người duy nhất chịu coi mày là bạn ? Ai ? MẸ KIẾP !THẰNG BẠN MÀY ĐÂY NÀY !
Xích Vân càng điên tiết hơn, nónghiến thanh kiếm xuống, thằng nhóc kia phải sụm chân xuống để đỡ:
-Thằng khốn ! Mày giúp tao ! Rồi bâygiờ mày kể lại chuyện đó để tao động lòng nhường mạng sống cho mày chắc ! Bâygiờ tao đã mười tuổi, và tao có năm năm với mày là bạn ! Nhưng chừng đó khôngđủ để tao tiếc cái mạng sống của tao ! Mày cũng muốn sống thôi ! Mày cũng muốntao chết để mày được sống !
Thằng nhóc kia gầm lên giận dữ, nóđẩy ngược về phía trước khiến Xích Vân lùi về đằng sau.
-Thôi được rồi Xích Vân ! Như màymuốn, tao sẽ cho mày sống ! – Nói rồi thằng nhóc ném cái lọ về phía Xích Vân –Mày uống hết đi ! Rồi mày sẽ sống !
Xích Vân cầm cái lọ trong tay, nónhìn thằng bạn rồi hỏi:
-Thế mày ?
-Tao tất nhiên phải chết. Nhưng taođã coi mày là bạn, vì vậy, tao có thể chết vì bạn, vì cho mày được sống.
Xích Vân không nói gì, nó nhìn cáilọ.
Thằng nhóc kia giơ kiếm lên và đâmthẳng vào bụng mình.
Máu phun tung toé.
-Cái…gì ?
Xích Vân đã chạy đến và tóm vào lưỡikiếm, máu chảy ròng trên mu bàn tay nó.
-Mày không thể chết được…
-Thế là sao ?
Thằng nhóc Xích Vân cười một cáchman rợ trong ánh trăng, dường như vết thương trên bàn tay chẳng làm nó đau đớn.
-Không ai có thể trở nên mạnh mẽ màkhông qua sự khổ luyện ! – Xích Vân nói – Vì vậy, mày vẫn còn có ích !
-Mày…
-Cho nên – Xích Vân giơ kiếm lên –Mày hãy chiến đấu với tao đi ! Sư phụ nói mày mạnh hơn tao ! Nhưng tao sẽ cholão ấy thấy ngược lại ! Yên tâm đi ! Mày sẽ không phải oán hận khi chết dướimũi kiếm của tao đâu !
-Mày ! Thằng khốn nạn !
-Sao ? Có vấn đề gì không ? Lão giàđó bảo rằng mày mạnh hơn tao nhiều lắm cơ mà, bây giờ mày sợ rồi à, tao yếu hơncơ mà ?
-Mày nói sư phụ như vậy à ? - Thằngnhóc kia gầm lên – Mày không nhớ sư phụ đã nói, tìn