XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327580

Bình chọn: 7.00/10/758 lượt.

ả sẽ ra sao, ai thắng ai bại ? Mà không rõ Thạch Đạt Lang đã đến Kokura chưa ?

- Chắc gì hắn dám đến dự ? Nếu thấy yếu thế, có thể hắn chuồn mất rồi cũng nên.

Trước kia ở đồi Sinh Minh bị vây khốn, hắn cũng làm vậy !

Đại để những lời bàn tán cứ thế truyền đi, mỗi người một ý chia thành

hai phe rõ rệt. Đệ tử Hoa Sơn còn sống nghĩ đến thù cũ, không bỏ lỡ cơ

hội bịa đặt thêm nhiều tin tức khác nữa không ngoài chủ ý hạ uy thế và

gièm pha Thạch Đạt Lang trước công chúng.

Đã mấy ngày nay, Cát Xuyên Mộc bận rộn tiếp khách không mấy lúc được

nhàn rỗi. Đầy tớ trong nhà không đủ sai bảo, Cao Mục Lân phải tiếp tay

cắt thêm người đến phục dịch.

Chiều , nhân được đôi chút thời giờ rảnh, Cát Xuyên Mộc ra vườn sau chăm sóc con chim ưng hắn ưa thích. Bỗng nghe báo có khách phương xa tới

viếng, Cát Xuyên Mộc cau mày bảo gia nhân:

- Ai thế ?

- Thưa một bà lão nói từ thôn Iwakumi tỉnh Suo tới.

Cát Xuyên Mộc cắn môi:

- Tên gì ?

- Bà không xưng tên, chỉ nói cùng quê với đại nhân. Đại nhân gặp chắc sẽ nhận ra.

Cát Xuyên Mộc lắc đầu:

- Ta bận, không muốn tiếp ai hết. Bảo bà ấy về đi !

Gia nhân vừa lui gót, hắn bỗng đổi ý:

- Phải bà lão người thấp bé, trạc độ sáu mươi, sáu lăm không ?

- Dạ phải.

- Có lẽ di mẫu ta ở dưới quê lên. Thôi được, dẫn bà vào, bảo ngồi đợi ta ở phòng riêng rồi gọi Ôn Chấn Lâm đến đây !

Ôn Chấn Lâm là đệ tử thủ túc của Cát Xuyên Mộc.

Linh cảm một điều chẳng lành, hắn thấy trong lòng bứt rứt.

Ôn Chấn Lâm tới, Cát Xuyên Mộc cố giữ bình tĩnh, hỏi:

- Sáng mốt ở Funashima phải không ?

- Dạ phải.

- Ngươi chuẩn bị đầy đủ cho ta:

quai dép đừng để khô quá, bao tay ta vẫn dùng quen và áo giáp mặc trong ...

- Dạ.

- Ngày mai ta phải lên cáo biệt thiếu gia, xong muốn được một đêm yên tĩnh nghỉ ngơi.

- Dạ, đệ tử sẽ thông báo cho gia nhân tạ khách. Họ tới đông quá, nhiều khi cũng phiền.

Cát Xuyên Mộc gật đầu:

- Vì thế ta chẳng muốn tiếp ai. Đôi khi tự hỏi nếu ta vẫn chỉ là một

kiếm sĩ không danh vị gì thì không biết họ có đến đông như thế không ?

Thắng bại là do khả năng mình định đoạt, chẳng phải nhờ những lời cầu

chúc của kẻ xung quanh mà được, huống chi ta biết đôi khi những lời ấy

chưa chắc đã thành thật.

Ngưng một lát, Cát Xuyên Mộc lại tiếp:

- Vạn nhất nếu thất bại, ta có hai bản di chúc thảo sẵn để trong thư

phòng. Ngươi hãy mang một bản trao cho Cao Mục Lân và một bản cho Mộng

Hoa.

Ôn Chấn Lâm cúi đầu:

- Đệ tử trộm nghĩ ...

- Không, không ! Những chuyện ấy tự nhiên ta phải tiên liệu. Cuộc chiến

nào cũng có những việc bất ngờ. Ta chọn ngươi hôm đó cùng đi với ta. Nhớ mang theo cả con chim ưng này. Trên thuyền, nó sẽ là niềm khích lệ và

hộ mệnh cho ta.

- Đa tạ tôn sư.

Cát Xuyên Mộc hài lòng, khẽ gật:

- Bây giờ ngươi lui được rồi.

Chờ đệ tử đi khuất, Cát Xuyên Mộc mới thong thả bước vào phòng riêng.

Trời về chiều. Mây đen từng đám dầy cuồn cuộn đùn lên nền trời vàng úa, báo hiệu một đêm không yên tĩnh.

Trong phòng, tì nữ đã thắp đèn. Dì hắn ngồi nghiêm túc sau chiếc bàn

thấp, nét mặt nhẫn nại, bên cạnh la liệt nào gói nào bọc mang từ dưới

quê lên. Bà là người thân thích độc nhất còn lại trong gia tộc sau khi

mẹ hắn qua đời, tuy không liên lạc thường xuyên nhưng vẫn lưu tâm theo

dõi những hoạt động của hắn ở chốn giang hồ.

Cát Xuyên Mộc cúi đầu chào, lễ phép ngồi xuống chiếc bồ đoàn trước mặt. Sau vài lời thăm hỏi thường lệ, bà trịnh trọng nói:

- Cát Xuyên Mộc ! Ta nghe tin ngươi sắp dự một cuộc tranh tài quyết định phải không ?

- Dạ phải.

- Ở làng, ai cũng bàn tán về chuyện ấy, nên ta nóng ruột hôm nay đến

thăm. Lâu lắm ngươi chẳng về làng mà ta mỗi ngày tuổi một cao chẳng biết sống chết thế nào, muốn được trông thấy ngươi một lần trước khi nằm

xuống.

Yên lặng, bà ngắm Cát Xuyên Mộc. Người kiếm sĩ thành danh trong bộ y

phục xa xỉ bằng vóc tía thật khác xa với đứa cháu thiếu niên hơn mười

năm trước, khi từ biệt bà ra đi, mặc bộ áo vải thô, trên lưng chỉ đeo có cây trường kiếm. Bà gật đầu thỏa mãn:

- Ta rất vui lòng thấy ngươi đã thành đạt !

- Đa tạ di mẫu. Xin di mẫu tha lỗi cho tiểu điệt đã không viết thư về

thăm hỏi trong suốt thời gian ấy. Tiểu điệt tự xét chức vụ còn thấp kém

nên không dám làm bận tâm gia đình.

Bà cười rộng lượng:

- Không hề gì. Ta vẫn theo dõi và biết tin ngươi qua những khách thương

lui tới tỉnh Suo cất hàng. Lại nghe nói có nhiều kiếm sĩ trong vùng cũng đáp tàu đi Kokura chờ kết quả cuộc đấu. Chỉ tiếc vì có lệnh cấm đến gần đảo Funashima nên chưa biết tìm cách gì mà coi cho rõ.

- Nếu di mẫu muốn, tiểu điệt sẽ xin với thiếu gia mời di mẫu lên khán đài.

- Ấy là nói các kiếm sĩ kia chứ ta biết võ công gì đâu mà coi. Cát Xuyên Mộc ! Ta từ quê lên đây thăm ngươi, nhưng chủ ý cốt dặn ngươi phải thủ

thắng, nếu không cả họ sẽ bị nhục lây đó !

Nhưng vừa dứt lời, nhìn nét mặt Cát Xuyên Mộc, bà bỗng thấy hối hận. Lời dặn của bà quả là thừa. Trong ánh mắt kiêu căng của hắn, thoáng hiện vẻ bực dọc, bất mãn khiến bà bối rối. Cát Xuyên Mộc không còn là đứa cháu

nhỏ cần đến sự khuyên bảo hướng dẫn của bà hay của bất cứ ai khác nữa.