
Bà cúi xuống, giơ tay với cái bọc vải kéo đến gần, mở ra cầm tấm áo lót gấp rất cẩn thận đưa Cát Xuyên Mộc:
- Ta có vật này cho ngươi. Ta đã lên chùa cầu xin các thầy ban phúc, mặc vào sẽ tránh được tai họa. Ngươi hãy mặc nó trước khi lâm trận.
Cát Xuyên Mộc trịnh trọng đưa hai tay đỡ chiếc áo, giở ra ướm thử lên
ngực. Trên mặt áo, tên chư Phật, tên các thần linh và bùa chú được vẽ
ngoằn ngoèo chi chít.
Cát Xuyên Mộc cúi đầu cảm tạ, gấp áo lại rồi nói:
- Di mẫu đi đường chắc mệt, xin mời di mẫu đi nghỉ.
Đoạn gọi con hầu dẫn bà sang phòng riêng.
Ngồi một mình, nghĩ đến những lời dì hắn vừa dặn, Cát Xuyên Mộc cảm thấy trách nhiệm đè nặng trĩu trên vai. Gia đình, bằng hữu, chủ soái, đồ đệ, mọi người ai cũng giục hắn phải thắng. Đến chính hắn, hắn cũng thấy
thế. “Phải thắng ! Phải thắng !
Phải thắng !”. Lời giục giã như những đợt sóng bị gió đánh vào bờ liên
tiếp, đập vào tâm giới hắn khiến hắn có cảm tưởng bị bao vây và con
đường duy nhất thoát ra để lấy lại quân bình là chiến thắng.
Cát Xuyên Mộc đứng dậy bước ra hiên. Một tiếng “quác” của loài ác điểu
săn mồi ban đêm khiến hắn liên tưởng đến luật của kẻ mạnh. Bất giác đôi
mắt sắc của con chim ưng hiện ra trong trí. Hăn không ngờ hình ảnh ấy
dai dẳng đến thế !
Thạch Đạt Lang đên Shimonoseki đã ba ngày. Ở Kokura chẳng có ai quen
thuộc, hắn dự định tìm một lữ điếm nào vắng vẻ tạm trú. Nhưng khi đáp
tàu ở Sakai, viên chủ tàu chẳng hiểu được ai giới thiệu, đã nhận ngay ra hắn, mời vào phòng riêng đối ẩm.
Chủ, khách tâm đầu ý hợp, chỉ trong hai ngày hải hành đã trở thành đôi bạn vong niên tương đắc.
Ông tên Mạc Vãn Đạt, tuổi ngoại lục tuần, là một tay cự phú trong nghề
vận tải hàng hải, có nhiều chi nhánh đặt tại các thương khẩu lớn miền
đông như Nagoya và Osaka. Ở Shimonoseki, một trấn tiếp giáp với Kokura,
ông cũng có căn nhà kiến trúc khá quy mô dựng ngay bên bìa rừng ven
biển, về mùa hè thường dùng làm nơi nghỉ mát cho cả gia đình.
Chỗ ấy tĩnh mịch lại thuận đường biển đi Kokura và các đảo nhỏ lân cận,
thật lý tưởng cho những ai muốn tránh cảnh ồn ào nơi thị tứ. Cho nên khi Vãn Đạt ngỏ ý mời đến tá túc, Thạch Đạt Lang nhận lời ngay.
Hôm sau, Thạch Đạt Lang đến vấn an Điền Xán Quang để cảm ơn về việc ông
đứng ra trung gian sắp xếp cuộc gặp gỡ giữa hắn và Cát Xuyên Mộc, đồng
thời xác nhận sự có mặt của hắn vào ngày sắp tới tại Funashima.
Một kiếm sĩ hầu cận trong Điền phủ ra nghênh tiếp. Nhìn khách mặc bộ y phục vải gai cũ, gã có ý khinh thường, nghĩ thầm:
“Thì ra đây là danh kiếm Thạch Điền Đạt Lang ở Miyamoto đấy !”. Tuy nhiên gã vẫn lễ phép mời vào và nói:
- Điền đại nhân hãy còn trong dinh, chắc ngài cũng sắp về. Xin đại hiệp chờ một lát.
- Bất tất ! Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, hãy chuyển lên đại nhân lời ta cảm ơn là đủ.
Gã hầu cận bước vào. Thạch Đạt Lang vừa định quay gót thì một thiếu niên chạy ra ôm chầm lấy hắn. Thạch Đạt Lang cũng ôm lấy thiếu niên, vỗ vào
lưng gã, cảm động nói:
- Hạo Nhiên ! Hạo Nhiên !
Hạo Nhiên khóc nức nở:
- Con đợi tin thầy đã lâu. Thầy có biết con ở đây không ?
Thạch Đạt Lang gật:
- Ta mới biết đây. Con được thương gia Mạc Vãn Đạt nhờ người giới thiệu vào phủ phải không ?
- Dạ phải. Trên đường đi Osaka con bị lạc Lâm đại hiệp, được Mạc đại
nhân nuôi làm gia nhân, cho giữ sổ sách. Được ít lâu, vì thấy con không
thích việc văn phòng, ông lại nhờ người giới thiệu vào phủ Điền đại nhân cho học kiếm.
Thạch Đạt Lang gật đầu:
- Thế là may lắm. Mạc Vãn Đạt tiên sinh là người tốt, con phải biết ơn ông.
Hạo Nhiên gật đầu nhưng mắt vẫn long lanh ngấn lệ, đăm đăm nhìn Thạch Đạt Lang. Nó sờ tay thầy rồi bỗng nói:
- Thầy gầy hơn trước !
Thạch Đạt Lang mỉm cười, kéo đồ đệ đến ngồi trên ghế đá:
- Con vẫn tập luyện đều như trước kia ta dạy con ở Musashino chứ ?
- Dạ, vẫn tập đều.
- Chớ quên đọc sách nữa. Đọc sách để trau dồi kiến thức và phải luôn luôn khiêm nhường học hỏi.
- Dạ.
- Hạo Nhiên ! Con là đứa trẻ thông minh, tháo vát. Hãy suy nghĩ trước
khi hành động, đừng để cho lòng hăng say của tuổi trẻ khiến con làm
những điều càn rỡ. Con còn trẻ, đời còn dài. Ai cũng chỉ sống có một
lần, hãy gìn giữ đời sống, dành cho nó một mục đích cao cả:
cho danh dự, cho kiếm đạo, cho tổ quốc. Con nhớ lấy:
chỉ chết khi nào cần thiết và hãy chết cho xứng đáng.
Hạo Nhiên ràn rụa nước mắt. Nó thấy đau lòng như đang nghe thầy nói những lời trối trăn, những lời vĩnh biệt:
- Thầy sắp đi Funashima rồi phải không ?
- Ừ, ta phải đi.
- Vậy thầy hãy cố thắng. Cứ nghĩ thầy sẽ không trở về nữa, con không thể nào chịu nổi.
Thạch Đạt Lang cười:
- Vì thế mà con khóc đấy hả ?
- Ở đây người ta bảo thầy không thắng được Giang Biên Liễu đâu. Thầy nhận tham dự làm gì cuộc đấu ấy !
- Lời con nói, ta chẳng ngạc nhiên chút nào. Chỗ này là lãnh địa Hòa Giả mà !
- Vậy thầy chắc thắng chứ ?
- Ta không biết. Nhưng thắng hay bại không phải là chuyện quan tâm nữa.
Có thể ta đã nhầm lẫn, nhưng trong hoàn cảnh này, ta buộc lòng phải
quyết định như thế. Bỏ trốn tức là từ bỏ con đường chính trực của người
cầm kiế