
rồi, từ đây ngươi tìm được lối về chứ ?
Hạo Nhiên gật.
- Tốt ! Như thế mới xứng đáng là hảo đồ đệ của sư phụ chứ !
Nói đoạn, cầm tay Hạo Nhiên nắm chặt. Trong cái nắm tay ấy như gửi gấm
bao nhiêu thương yêu, tin cậy của người huynh trưởng đồng môn.
Hạo Nhiên nhìn Lâm Bằng trở lại đường cũ đến khi khuất dạng mới bước ra
khỏi khu rừng thưa. Bây giờ nó thấy tự tin hơn và không sợ hãi. Định
hướng xong, xuống đồi theo phía mặt trời lặn mà đi. Được một quãng khá
xa thì gặp rừng tranh dày đặc, lau từng bụi mọc cao quá đầu. Quanh quẩn
một hồi không tìm được lối ra mà mặt trời cũng không biết ở hướng nào
nữa. Thỉnh thoảng, một con chim bay vụt ra như mũi tên vút lên cao,
buông tiếng kêu sắc nhọn. Mệt và khát, nhìn xa xa thấy một tảng đá lớn,
Hạo Nhiên vạch cỏ đi lại phía ấy. Đến gần thì ra một ông phỗng ai đặt ở
đó từ bao giờ, mưa nắng đã soi mòn các góc cạnh, chỉ còn lờ mờ nét vẽ
trên mặt. Nó ngồi nghỉ sau lưng ông phỗng đá, khuất trong bụi lau, ngủ
quên lúc nào không biết.
Khi trời đã chạng vạng, bỗng nghe phía trước có tiếng thì thầm của hai
người đang nói chuyện. Hai người qua đây có lẽ cũng dừng lại nghỉ chân
như nó, nhưng ngồi trước mặt ông phỗng. Gần đấy, một con lừa tải cái
rương nhỏ sơn then phủ tấm nhiễu đề hàng chữ lớn:
“Đồ mỹ nghệ sơn mài dâng quan trấn thủ”.
Hai người một già một trẻ trò chuyện có vẻ tương đắc, thỉnh thoảng cười nho nhỏ.
- Ngươi thấy đấy ! Chở đồ trong rương đi thế kia có mà thánh biết !
- Kế của phụ thân hay thật. Giá có ai nghi ngờ cũng không dám chặn lại đòi mở ra xét.
- Ừ. Theo ta thì phải mở mắt ra mà học. Giang ! Ngươi là đứa trẻ thông minh lại còn trẻ, sau này chắc sẽ hơn ta.
- Dạ, con xin cố gắng.
Giọng ông già cười hắc hắc:
- Tốt ! Tốt lắm ! Ngươi tuy là nghĩa tử nhưng ta coi như con ruột. Nếu thành công, ngươi sẽ giàu sang quyền quý không ai bằng !
Nghe lỏm những lời trò chuyện của hai cha con. Hạo Nhiên giật mình. Nó
đoán ngay được trong rương kia đựng những gì và hai cha con lão này,
không lầm được, chính là thủ phạm vụ ăn cắp bảo vật ở nội điện đền
Mitsumine, chở trên lưng lừa qua đây đem đi cất giấu.
Hạo Nhiên nín thở, không dám cử động, sợ lộ hình tích. Lại chú ý lắng
tai thì biết được người cha tên là Đại Cổ và người con là Giang, ngoài
ra không rõ thêm gì nữa.
Chẳng hiểu hai cha con nhà này tải chiếc rương kia đi đâu.
Một lúc im lặng. Hạo Nhiên ngửi thấy mùi khói thơm ngai ngái phảng phất trong không khí. Thì ra lão kia hút thuốc.
Đêm xuống dần. Trên trời, chim xào xạc bay về tổ. Xung quanh nó, lá lau
sậy bắt đầu đổi màu thành đen sẫm. Cha con Đại Cổ bấy giờ mới đứng dậy
vạch cỏ dẫn lừa đi.
Một mình ngồi suy nghĩ, Hạo Nhiên muốn biết lão kia giấu cái rương ở chỗ nào.
Nó có ý định dẫn quan quân đến lấy lại, để chứng minh rằng thầy nó bị
bắt oan. Trong bộ Óc non nớt của nó, sự việc đơn giản và sáng tỏ như ban ngày, Hạo Nhiên chẳng mảy may lo lắng gì về nguy hiểm có thể xảy ra cho nó trong lúc theo dõi.
Nghĩ là làm. Quên nhọc mệt, nó đứng dậy, lần dấu cỏ bị giạt mà tiến.
Được một lúc ra khỏi rừng cỏ gianh. Lờ mờ dưới ánh sao, trông thấy bóng
hai người dẫn lừa phía xa xa trên con đường mòn bằng phẳng. Hạo Nhiên
rảo bước theo. Bóng cha con Đại Cổ khi ẩn khi hiện, đôi lúc tưởng tan
biến trong những lùm bụi ven đường hoặc qua các tảng quái thạch.
Bụng Hạo Nhiên sôi lục ục. Nó cảm thấy đói, nhưng không có cách gì kiếm
được thức ăn, đành bấm bụng chịu. Đi mãi, đi mãi, có lẽ đã quá nửa đêm.
Phía xa, rặng Chichibu hiện đen ngòm ở chân trời dưới ánh trăng hạ tuần
mới mọc mỏng và cong như lưỡi liềm cũ. Đến chân một ngọn đồi thấp, cha
con Đại Cổ dừng lại, cúi xem vật gì dưới đất rồi bỏ đường mòn trèo lên
đồi. Hạo Nhiên rùng mình phần vì lạnh, phần vì đói, phần vì lo lắng
trước một hoàn cảnh bất định, nhưng trí tò mò thôi thúc, lại thêm tính
bướng bỉnh cố hữu, nó nhất quyết theo đến cùng.
Lẩn trong bóng tối những bụi rậm, nó bò tới chân đồi. Ngay chỗ con đường mòn rẽ hai ngả, có cái bia đá đổ nghiêng, khắc ba chữ “Thủ cấp lũng”.
Nấp dưới chân đồi, Hạo Nhiên nhìn lên. Đại Cổ buộc lừa vào gốc cây tùng
lớn giữa đỉnh đồi, tháo rương xuống trong khi đứa con trai hì hục đào
đất. Khi đã được một cái hố sâu chừng ngang bụng, hai cha con khiêng
rương đặt xuống hố rồi lấp đất lại. Dưới đồi, Hạo Nhiên nhìn không bỏ
sót một cử chỉ. Nó quan sát vị trí và hình dạng cây tùng, lại nhớ cả chỗ rẽ có đường trèo lên với tấm bia đổ nghiêng. Đoạn bò ra xa, ẩn vào hốc
đá tránh đi, phòng cha con Đại Cổ khi làm xong việc có thể phát giác.
Đợi hồi lầu mới thấy Giang xuống, đi ngược lại đường mòn lúc trước,
nhưng không thấy lão Đại Cổ đâu. Xa xa, tiếng gà rừng văng vẳng báo hiệu đêm đã tàn và trời sắp sáng. Đồ chừng lão theo hướng khác, Hạo Nhiên đi ngược lại để tránh gặp lão và hy vọng đường ấy dẫn nó trở về nhà cũ ở
đồng cỏ Musashino.
Bấy giờ nó mới thấy đói và khát dữ dội. Ruột cồn cào, miệng khô mà toàn
thân thì mệt mỏi vô kể, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc. Nó tạt vào bụi
rậm, thè lưỡi liếm những giọt sương đọng trên lá. Không đã khát nh