XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 327824

Bình chọn: 9.5.00/10/782 lượt.

đại hiệp thì cứ gọi ta bằng đại huynh cũng được.

- Cháu không dám.

- Sao lại không dám ? Ta chưa phải đồ đệ của sư phụ ngươi nhưng có ý tìm ông để theo học đã lâu. Ngẫu nhiên mà gặp, chưa bày tỏ được sở nguyện

thì ông đã ngộ nạn.

Thật không may quá !

Mải chuyện trò, Hạo Nhiên quên phứt mình đang ngồi trên lưng Lâm Bằng.

Nó thầm cảm ơn vị hiệp sĩ đã cứu nó, trong lòng dậy lên niềm yêu kính,

nhưng ngại không dám gọi bằng đại huynh vì thấy Lâm Bằng tuổi tác cao

hơn nó mà võ nghệ cũng hơn nó nhiều.

Hạo Nhiên tuột xuống, đi song song bên cạnh ân nhân và cũng là người bạn mới.

Sự thành thực cởi mở dễ đưa đến niềm thông cảm. Mối giao tình giữa hai

người bạn vong niên mới chớm nở mà dường như hứa hẹn nhiều bền vững.

Cả hai vừa đi vừa bàn cách cứu Thạch Đạt Lang, phân vân mãi không biết

làm thế nào. Lâm Bằng dự đoán có lẽ chúng mang Thạch Đạt Lang đến giam ở đồn gần núi Chichibu. Thời bấy giờ, nội chiến mới dứt, đồn ải xây rất

kiên cố, nhất là những chỗ giam tù nhân, ba bốn lần rào cao hào sâu, đơn độc một người khó xông vào đánh phá.

Gã lại chẳng quen ai có thế lực để nhờ điều tra hay lo lót. Cách duy

nhất có lẽ là cứ quanh quẩn ở vùng này ít lâu, dò hỏi dân địa phương xem thực hư ra sao rồi sau sẽ liệu.

Đến sân đền, sàn gỗ trống trơn. Buổi lễ mãn từ lâu, khách hành hương đã về hết.

Những cây đình liệu tối qua sáng là thế, bây giờ đứng trơ trụi, đầu cháy xám đen lạc lõng dưới ánh nắng chênh chếch. Gió thổi nhẹ, kéo theo lá

tre, giấy vụn lăn nhanh trên con đường sỏi vắng lặng. Qua lữ điếm Thanh

Sơn, Lâm Bằng liếc nhìn vào. Hạo Nhiên bỗng kêu lớn:

- Kìa ! Người đàn bà kia lúc nãy dẫn con chó !

Ôkô giật mình quay ra. Bắt gặp tia mắt Lâm Bằng và nhìn dáng đi của gã, mụ sực nhớ:

- À, tên này hôm qua trọ Ở đây mà !

Lâm Bằng bước vào quán. Mụ ngưng tay xếp dọn, nói buông sõng:

- Lữ điếm hôm nay đóng cửa !

- Không, ta không ở trọ. Chỉ muốn hỏi một câu.

Giọng Ôkô càng gay gắt:

- Muốn gì ? Hay trở lại định do thám đấy ?

- Ta không hiểu sao mụ không bị bắt. Vợ chồng mụ âm mưu giết người cướp của, phải vậy không ?

Ôkô há hốc mồm, muốn cãi mà không ra tiếng. Mụ lùi về phía quầy bếp,

thình lình rút con dao nhọn vẫn dùng để thái thịt cắm trên giá, chỉ về

phía Lâm Bằng:

- Đúng thằng này sát hại chồng ta. Có bước ra ngay không ta đâm chết.

Lâm Bằng cười nhạt:

- Phải ! Vì chồng mụ toa rập với đạo tặc mưu ám toán người lương thiện nên phải ra tay trừ khử.

- A !

Tiếng kêu chưa dứt, mụ nhảy ngay tới trước mặt Lâm Bằng vung dao đâm loạn.

Nhưng Ôkô đâu phải là đối thủ của hiệp sĩ đất Kiso. Chỉ một cái gạt nhẹ, Lâm Bằng đã hất mụ sang bên, bẻ quặt tay lại khiến con dao nhọn rơi

xuống đất. Ôkô la như trời sập:

- Ăn cướp ! Ối hàng xóm ơi, ăn cướp ! ...

Lâm Bằng đẩy mạnh một cái. Mụ văng ra ngoài cửa, miệng không ngớt la chói lói:

- Ối hàng xóm ơi ! Tụi cướp đồ bảo vật trong đền đến phá quán tôi đây này ! Cứu tôi với !

Hạo Nhiên tái mặt, lẩm bẩm:

- Mụ này ghê quá, còn vu cho mình ăn cướp đồ bảo vật nữa.

Nó kéo áo Lâm Bằng định bỏ chạy nhưng Lâm Bằng đã nhặt con dao nhọn

phóng một phát về phía trước. Mũi dao phóng vừa nhanh vừa mạnh trúng

Ôkô, đâm suốt từ lưng ra đến ngực. Mụ ngã sấp. Tiếng la hét của mụ lịm

dần rồi tắt hẳn trong những âm thanh ằng ặc, khò khè của máu bắt đầu

trào vào cổ họng và mũi, miệng.

Hàng xóm có vài người chạy đến. Lâm Bằng kéo Hạo Nhiên lùi ra cửa sau,

nhảy xuống cái rãnh khô tháo chạy rồi nương theo những lùm bụi rậm rạp

trên sườn đồi mà lẩn trốn.

Ngoài cửa lữ điếm, dân xóm tụ tập mỗi lúc một đông, người xẻng cuốc, kẻ

gậy gộc, ồn ào như chợ vỡ. Họ bao vây lữ điếm, cắt người đổ thuốc cấp

cứu chủ nhân. Nhưng trễ mất rồi. Mắt Ôkô đã lạc thần, mà kẻ gây ra tai

họa cũng không để lại dấu vết.

Đến đèo Shomaru, Lâm Bằng cùng với Hạo Nhiên ngồi nghỉ trên phiến đá.

Trước mặt là khu rừng thưa, xa hơn nữa, đồng cỏ Musashino trải dài dưới

chân, con suối với khúc cầu gỗ nhỏ đổ nát chơ vơ giữa dòng gợi lại trong trí Hạo Nhiên cảnh nó và Thạch Đạt Lang đứng tưởng niệm bên nấm mồ chôn những lóng xương nó đã gom lại dưới ánh chiều tà hôm nào. Bất giác nó

bật lên khóc. Lâm Bằng hỏi, Hạo Nhiên thực thà kể lại hết những lời dạy

dỗ của thầy, khiến gã không ngăn được tiếng thở dài. Trong lớp vỏ liều

lĩnh đến tàn nhẫn của Thạch Đạt Lang, quả có một hiệp sĩ với lòng nhân

chân chính.

Gã không tin Thạch Đạt Lang có thể làm điều gì phi pháp.

- Ông bị nghi oan rồi. Ta nghĩ Thạch Đạt Lang không bao giờ có ý tưởng

muốn xâm phạm những đồ báu vật của đền chứ đừng nói ăn cướp những báu

vật ấy nữa. Ông bị bắt lầm.

Hạo Nhiên chùi mắt:

- Vậy làm sao cứu ông ?

- Bây giờ chưa có cách gì, nhưng thế nào cũng phải tìm cách. Ta sẽ trở

lại Chichibu xem xét tình hình, nếu biết ông bị giam ở chỗ nào thì vạn

bất đắc dĩ cần phá ngục cũng phải phá để cứu ông ra.

- Cháu đi theo với !

Lâm Bằng ngồi lặng, suy nghĩ. Lát sau mới nói:

- Không được. Ngươi còn nhỏ quá, một mình ta dễ xoay trở hơn. Ngươi hãy

về chỗ cũ đợi ta, chừng một hai tháng ta sẽ cho mang tin đến. Đằng kia

là đồng cỏ Musashino