
y giờ lòng
người đen bạc, tình cha con, nghĩa vợ chồng hỏng cả, nên bỏ công chép
bài kệ này phổ biến. Đại hiệp thấy ai muốn có kệ tụng thì cho ta biết,
ta mang đến.
Cát Xuyên Mộc quay đi giấu nụ cười thầm và hỏi sang chuyện khác:
- Tấm giấy cáo thị vãn sinh viết cho lão bá, lão bá đã cho người đem dán khắp nơi chưa ?
- Lâu rồi, nhưng chẳng thấy kết quả gì. Nó vẫn trốn chui trốn nhủi ở đâu chứ có ra mặt đâu.
Đoạn hạ thấp giọng:
- Này, khi đến đây, ta thấy có một người khả nghi lắm. Gã cũng mặc rách
rưới kiểu kiếm sĩ lang bạt như thằng Thạch Đạt Lang, nhưng không phải
nó. Thấy ta, gã nhìn một lúc rồi lủi vào bờ giậu mất.
Cát Xuyên Mộc nhíu mày:
- Ai vậy kìa ?
- Gã này đã đứng tuổi. Đại hiệp nên cẩn thận.
Cát Xuyên Mộc gật đầu cám ơn, gọi người nhà mang dưa ra đãi khách. Cả
hai vừa ăn dưa vừa chuyện vãn. Bà Hồ Điểu than thở đã lâu lắm, có đến
mấy năm nay chẳng gặp mặt con, tuổi già càng ngày càng yếu nên mọi việc
đều trông cậy cả vào Cát Xuyên Mộc chứ chẳng mong gì ở thằng Mãn Hà Chí. Bà vừa nói vừa khóc.
Chán ngấy vì đã nghe chuyện gia đình bà nhiều lần, lại không hiểu kẻ nào theo dõi mình nên trong lòng băn khoăn nên trong, Cát Xuyên Mộc chỉ đưa đà cho có lệ. Câu chuyện trở thành nhạt nhẽo. Ngoài kia trăng đã lên,
lấp ló ngọn cây. Thấy không tiện ngồi thêm, bà Hồ Điểu đứng dậy cáo
biệt.
Tiễn khách ra cổng xong trở vào, Cát Xuyên Mộc khoanh tay gối đầu nằm
ngửa trên chiếu, mắt xa vắng. Đèn chưa thắp, muỗi bay vo ve hắn cũng mặc kệ. Qua khung cửa sổ mở, ánh trăng chênh chếch chiếu vào in bóng những
ngọn cây rung động lên vách.
Chiều xuống đã lâu mà Cao Mục Lân chưa về. “Chắc đêm nay hắn phải ở lại
trong dinh”, Cát Xuyên Mộc nghĩ thầm rồi dần dần thiếp đi trong tiếng
muỗi cùng những tiếng côn trùng ri rỉ quanh hè.
Dưới chân đồi, một bóng đen vừa nhảy qua hàng giậu. Đêm khuya, trăng lơ
lửng giữa trời, vằng vặc. Lẩn trong những lùm cây thấp, bóng đen phủ
phục, chờ đợi. Rồi như một con ếch, gã bò vào, nhích từng bước, từng
bước, sau mỗi bước lại dừng lại nghe ngóng.
Cát Xuyên Mộc vẫn ngủ say, tiếng ngáy đều đều khiến bóng đen vững dạ. Gã đưa lưỡi kiếm luồn qua khe cửa, nhẹ nhàng đẩy sang bên. Khung cửa lùa
mở hé, êm như ru, bóng đen bò vào, mất hút trong căn phòng tối.
Tiếng ngáy thưa dần, có tiến sột soạt của người vừa trở mình. Bên ngoài, ánh trăng vẫn chan hòa đổ trên những lá trà đen cứng như phủ lên đó một lớp bạc lỏng.
Yên lặng kéo dài chẳng biết bao lâu, một khắc hay mười khắc ? Ý niệm về
thời gian mất hết. Chợt tiếng thét như xé toang màn đêm yên tĩnh và sau
đó là tiếng mũi kiếm cắm phập xuống chiếu ngay chính giữa chỗ Cát Xuyên
Mộc nằm. Một bóng người vọt ra ngoài cửa sổ. Tiếp liền đó, Cát Xuyên
Mộc, tay trái còn giữ bao kiếm, tay phải trỏ mũi “cây sào phơi” vào cổ
họng bóng đen đứng thở hổn hển.
- Ngươi là ai ?
Giọng Cát Xuyên Mộc hết sức bình tĩnh. Như bức tượng đá, hắn không tỏ vẻ gì ngái ngủ hoặc bị khích động sau cuộc tập kích. Bóng đen vẫn đứng yên không đáp.
- Nói ngay ! Ngươi là ai ? Tên gì ?
- Ta thất bại thì ngươi giết ta đi, cần gì hỏi danh tính. Nhưng báo cho ngươi biết phái Hồ Phong sẽ không để ngươi yên.
Cát Xuyên Mộc cười nhạt. Thì ra tên này thuộc phái Hồ Phong đến để trả
thù cho đồng bọn bị hắn giết tại bờ sông Sumida đây ! Một cái xoay tay
nhẹ. Lưỡi kiếm loáng lên như lằn chớp dưới ánh trăng. Tiếng rú tắt nghẹn trong cổ họng và một thây người đổ xuống trước nụ cười thỏa mãn chưa
tắt của Cát Xuyên Mộc. Hôm sau trên đường từ dinh Hòa Giả
về tư thất, Cao Mục Lân dừng lại dưới chân đồi, giao ngựa cho vợ chồng
người mã phu già trông giữ. Vợ chồng nhà này không con, ngụ tại căn lều
gỗ, sinh nhai bằng nghề cho thuê chuồng ngựa và săn sóc những con ngựa
được người thuê gửi ở đấy.
Vừa bước vào cổng, Cao Mục Lân đã được lão mã phu lật đật ra đón, ghé tai nói nhỏ:
- Tôn khách biết chuyện chưa ? Tối qua lại có vụ giết người, xác còn nằm ở chân đồi đó !
- Lại trộm chứ gì ! Dạo này trộm cướp ở Tân đô, chẳng ngày nào mà không có.
- Không biết có phải không, nhưng cứ thế này lão cũng ngại lắm, chả biết có bảo toàn được ngựa cho quý khách không !
Cao Mục Lân trấn an:
- Không sao đâu, lão đừng lo ! Nếu xảy ra chuyện gì, cứ chạy lên nhà ta, báo cho Cát Xuyên hiệp sĩ biết. Ông ấy ở không có đến cả năm nay rồi,
chân tay ngứa ngáy cứ than thở chẳng có việc gì làm.
- Cát Xuyên hiệp sĩ phải chăng là Cát Xuyên Mộc ?
- Chính thị. Sao lão biết ?
- Ai chứ Cát Xuyên Mộc thì giới giang hồ lạ gì. Người ta bảo ông ra
chiêu xuất quỷ nhập thần. Nhưng chẳng biết có chịu giúp cho những kẻ như nô tài này không ?
Lời ca tụng của người mã phu già khiến Cao Mục Lân rất vừa ý. Ai cũng
biết một trong những bổn phận của thuộc hạ Ở dinh Hòa Giả là phải tìm
kiếm và đề bạt những kẻ có tài, nhất là về võ học. Cát Xuyên Mộc, người
được Cao Mục Lân bảo trợ, không những còn trẻ, lại quả có tài. Nếu hắn
được kết nạp, chức vụ hiện nay của Cao Mục Lân không những coi như vững
chắc mà còn hy vọng thăng tiến nữa. Tuy thế, không bao giờ Cao Mục Lân
tỏ ra vì lợi riêng mà vận