
ẽ thử tài cho ngươi biết.
- Xin đa tạ. Tiểu nhân mong ngày ấy sớm đến.
- Nếu ngày ấy không đến thì may cho ngươi lắm đấy !
Mọi người ha hả cười. Hồ Kiện Bình lại nói:
- Thiếu gia chắc đã nghe câu đồng dao trẻ con hát ngoài phố ?
- Chưa, câu gì thế ?
- Câu hát ngụ ý ca tụng tiểu nhân.
- Vậy hả ? Đọc ta nghe thử.
Sử thương nhiều kẻ Năng luyện ắt tinh Vạn người khôn địch Thương Hồ Kiện Bình.
Nghe đọc vừa dứt, Đạo Uẩn đập tay vào đùi cười sằng sặc:
- Hay lắm ! Khéo lắm ! Nhưng ai đã sửa câu ấy thế ?
- Sửa ? Bẩm có ai sửa đâu ? Câu ấy do người nhà tiểu nhân nghe được rồi về thuật lại đấy chứ !
Đạo Uẩn vẫn không nín được cười. Lát sau mới lập nghiêm, bảo thuộc hạ:
- Câu này trong một truyện về đời Hậu Hán, dân gian đặt ra để ca ngợi
Hàn Lý Thanh, một võ tướng vô địch trường thương đương thời chứ đâu phải tên ngươi.
- Vậy tiểu nhân không rõ, xin thiếu gia tha tội.
- Ta cũng đoán không phải chính ngươi sửa mà là một kẻ nào đó đặt ra để
phỉnh ngươi mà thôi. Nhưng nên thận trọng, tự tin là một đức tính, nhưng tự mãn thì không.
Đoạn quay nhìn xung quanh, Đạo Uẩn hỏi:
- Trong các bằng hữu đây, có bao nhiêu người chuyên về trường thương, bao nhiêu chuyên về kiếm thuật ?
Bảy người thì năm người cúi đầu đáp sở trường về thương pháp, chỉ có hai chuyên về kiếm thuật.
- Trường thương lợi gì mà nhiều người học thế ?
- Thưa đó là võ khí có nhiều ưu điểm lúc lâm trận. Nó dài nên chiếm lợi
thế hơn kiếm, miễn đừng dài quá khó sử dụng. Thương dùng đâm, chém, đỡ
gạt được cả. Khi chẳng may thất bại, có thể bỏ thương dùng kiếm, còn nếu chỉ dùng kiếm, không may kiếm gãy, sinh mạng coi như trứng để đầu đẳng. Như vậy, kiếm bổ túc cho thương ...
- Không hẳn thế ! - Một kiếm sĩ vội vàng lên tiếng phản đối - Sự nghiệp
của chúng ta không phải chỉ giới hạn trong những trận chiến ở sa trường. Huống chi kiếm là linh hồn của kiếm sĩ. Kiếm học giúp ta giữ tâm đoan
chính trong khi đi tìm tinh hoa của kỹ thuật, và đó mới là căn bản của
mọi sự học tập. Nếu giữ được cái tâm cho ngay thì với võ khí gì, dù cả
với hỏa khí nữa, ta cũng không phạm vào những lỗi lầm ngu xuẩn và vô
luân. Cho nên kiếm đạo có những áp dụng rất phổ quát ...
Đạo Uẩn cắt ngang:
- Quan niệm này ta đã nghe ở đâu rồi.
- Thưa đó là quan niệm của tiểu nhân và cũng có thể tất cả những ai lưu tâm đến kiếm đạo.
- Như những ai ?
- Như Cổ Huy Đạo tiên sinh và một danh kiếm đương thời Cát Xuyên Mộc. Cả hai đều khẳng định như vậy.
Nhắc đến tên Cát Xuyên Mộc, Đạo Uẩn mới sực nhớ ra chưa quyết định dứt
khoát có nên gọi hắn vào để thử tài không. Mặc dầu đã được Điền Xán
Quang đề bạt qua trung gian của Cao Mục Lân, Đạo Uẩn thực ra vẫn chưa rõ sở học cùng tài năng Cát Xuyên Mộc. Với tuổi ấy, xét lương bổng chỉ cần hơn ngàn gia. lúa mỗi năm cũng đủ.
Nhưng vấn đề không phải ở đấy. Vấn đề, như lời thân phụ Đạo Uẩn đã nói,
chính là xét kỹ người trước khi dùng và khi đã dùng rồi thì đãi ngộ
trọng hậu. Xét người kỹ không những về tài năng mà còn cả về khuynh
hướng đạo đức nữa. Nếu họ không hòa đồng được với chính sách chung của
tộc đảng thì cũng vô ích. Ông đã nói:
“Lãnh địa này ví như một tòa lâu đài được xây cất bởi nhiều phiến đá.
Nếu phiến đá nào không đẽo gọt được để có thể cùng ghép chung vào các
phiến đá khác, tạo nên bức tường thành vững chắc chống đỡ cho lâu đài
khỏi đổ, thì phiến đá ấy dù có tốt đẹp hay to lớn đến đâu cũng bằng vô
dụng. Ở trên núi, ở đồng hoang, thiếu gì những phiến đá như thế bị bỏ
lại”. Xét khía cạnh này, Cát Xuyên Mộc có một ưu điểm. Gã còn trẻ, có
thể đẽo gọt để trở thành phiến đá tốt chống đỡ lâu đài họ Hòa Giả. Đạo
Uẩn lại nghĩ đến kẻ kia, người kiếm sĩ tên Thạch Điền Đạt Lang đã không
may để vuột mất. Nếu những điều Điền tham vấn nói là đúng thì kiếm sĩ ấy quả là người dùng được. Tiếc thay ! Chẳng biết bây giờ hắn lưu lạc
phương nào ? Nhưng thật khó mà đánh giá. Tài năng cả hai chỉ căn cứ vào
những lời đồn đại, có gì chính xác đâu. Xét gia thế, Cát Xuyên Mộc được
hai lợi điểm:
hắn sinh trưởng tại Suo, lại là môn đệ của Nhiễm Chúc, một danh kiếm mà
tài năng ai cũng phải kính phục, tất nhiên sở học vững vàng hơn Thạch
Điền Đạt Lang, xuất thân từ một gia đình kiếm sĩ tầm thường ở thôn
Mimasaka cô lậu và không có căn bản vững chắc về kiếm học.
Bèn quay sang tả hữu, hỏi:
- Các ngươi có ai biết Thạch Điền Đạt Lang không ?
- Phải chăng thiếu gia muốn nói đến Thạch Điền Đạt Lang ở Miyamoto, đất
Harina ? Một kiếm sĩ giang hồ cách đây non bốn năm đã giao tranh với Hoa Sơn phái ?
- Ta không rõ lắm nhưng đại cương hình như thế.
Mọi người nhìn nhau không hiểu rõ ý chủ soái nên ngài ngại chưa đáp.
- Có chuyện gì ? Các ngươi định giấu ta chăng ?
- Xin tha lỗi. Về Thạch Điền Đạt Lang, bọn tiểu nhân nhận được nhiều tin tức trái ngược, nhưng tựu trung chẳng ai biết diện mạo hắn ra sao mà
tin tức cũng không có gì làm bằng chứng nên chưa dám mạo muội.
- Thì ta cũng thế. Nghe nói hắn là một kiếm sĩ dũng mãnh, lại có lòng
cứu khốn phò nguy, giúp dân khai hoang nên được mến chuộng lắm phải
không ?
- Chuyện đó thì bọn t