
iểu nhân không biết, nhưng hình như hắn là người rất tàn ác.
Khi còn ở Miyamoto, nơi sinh quán, hắn giết người không gớm tay. Lúc
giao tranh với Hoa Sơn phái, hắn đã nhẫn tâm chặt đầu cả một đứa trẻ mới tuổi.
Đạo Uẩn chau mày:
- Thật thế ư ?
- Và ngay bây giờ đây, ở Tân đô này, cũng có yết thị gọi đích danh hắn
ra đối chất với một lão phụ cùng làng về một chuyện điếm nhục gì đó,
hình như cướp đoạt vị hôn thê của con trai bà và phá hoại danh dự gia
tộc bà thì phải.
- Bảng yết đã lâu chưa ?
- Bẩm cũng mới vài tháng.
- Thế hắn có ra mặt không ?
- Không ! Không thấy động tĩnh gì. Có thể hắn không biết và cũng có thể
hắn trốn luôn. Người ta nói trong những trường hợp kém thế, hắn thường
lủi mất. Đã mấy lần xảy ra như vậy, nhất là trong lần giao tranh với Hoa Sơn, sau cùng hắn cũng bỏ chạy, ẩn trốn trên núi mãi về sau mới lộ
diện.
Hòa Giả Đạo Uẩn nét mặt đăm chiêu. Những tin tức ông vừa được thuộc hạ
cho biết thật khác xa với những tin tức của Điền Xán Quang thuật lại về
vị anh hùng khẩn hoang mà nông dân vùng Hotengahara hàng ngày thờ phụng. Hình ảnh người kiếm sĩ ông ngưỡng mộ mờ dần, thay vào đó là mối nghi
hoặc mỗi lúc một lớn. Hòa Giả Đạo Uẩn cáo mệt đứng lên lui vào hậu thất. Là người không chịu chấp nhận những điều chưa rõ rệt, Đạo Uẩn tự nhủ
“Con người đó có thể là một kỳ nhân. Ta sẽ tìm hiểu hắn kỹ hơn”.
Hôm sau, ở thư phòng ra, gặp Điền Xán Quang, Đạo Uẩn không ngần ngại kể
lại những tin tức mới biết và yêu cầu ông đặc biệt lưu tâm, nếu có gặp
Thạch Đạt Lang thì tìm cách dẫn hắn vào dinh ngay. “Vãn sinh muốn biết
mặt hắn thế nào và nó i chuyện với hắn một lúc”.
Đến chiều, ở thao trường, Cao Mục Lân lại nhắc tới Cát Xuyên Mộc. Đặt mũi tên trên dây cung, Đạo Uẩn nói:
- Ờ, ta quên khuấy đi mất. Cứ dẫn hắn lại đây, lúc nào cũng được. Còn chuyện thu nạp hay không thì sau sẽ xét.
oo Ngồi trong phòng riêng nhà Cao Mục Lân, Cát Xuyên Mộc rút “cây sào
phơi” ra ngắm nghía. Suy đi tính lại, hắn đổi ý không muốn sửa thanh
kiếm ấy nữa. Nó tuy dài quá thật, nhưng dùng đã quen, đối với người khác có lẽ gặp khó khăn nhưng trong tay hắn lại là một võ khí cực kỳ lợi
hại. Nên hắn đã sai người đến xưởng mài kiếm lấy về.
Dĩ nhiên kiếm vẫn còn nguyên hình cũ, nhưng rút ra khỏi bao mới thấy
khác rõ rệt. Từ màu xanh đen, lưỡi kiếm bây giờ sáng loáng, nhuyễn, mịn
như gương. Các đốm nhỏ rỉ sét bằng mũi kim đã biết đi hết và hình vẽ
sóng gợn dọc theo chiều dài lưỡi kiếm hiện lên, rõ nét như cắt. Ánh thép bóng ngời toa? hào quang, tưởng như mang theo trong lòng nó bao chiến
công hiển hách của hàng thế kỷ trước. Toàn bộ lưỡi kiếm rực rỡ tựa tia
nắng mai khiến Cát Xuyên Mộc không khỏi thốt lên một tiếng “Ồ” ngạc
nhiên thích thú.
Càng nhìn lâu, hắn càng đắc ý.
“Ta có cảm tưởng như mới được trông thấy nó lần đầu. Khác trước quá !”.
hắn đứng lên múa thử vài chiêu. Không ! Vẫn là lưỡi kiếm đó. Sự khác lạ
có chăng chỉ ở bên ngoài, và lần này xoay trở thanh kiếm trong lòng bàn
tay, hắn lại có cảm tưởng như vừa được hội ngộ với cố nhân, vừa được nắm một bàn tay quen thuộc.
Tra kiếm vào bao, nghe tiếng “cắc” khô và gọn, Cát Xuyên Mộc gật gù:
“Được lắm!”, rồi vỗ nhẹ vào bao kiếm, hắn thấy dậy lên trong lòng một niềm tin tưởng vô biên vào người bạn chí thân ấy.
Mải thử kiếm, Cát Xuyên Mộc không để ý và cũng không ngờ có một bóng người đứng ở cổng từ bao giờ nhìn hắn qua khung cửa sổ mở.
- Cát Xuyên Mộc - Ồ, Hồ Điểu lão bá ! Đến từ bao giờ, sao không lên tiếng ?
Tiếng cười khe khẽ qua cái miệng móm:
- Đến từ lâu. Đại hiệp luyện võ chăng ?
- Không, vãn bối thử kiếm. Thanh kiếm mới đưa người ta sửa lại. Mời lão bá vào trong này.
Nhà Cao Mục Lân ở trên cao, tại một nơi được gọi là đồi Lãm Nguyệt, nhở
cảnh trí khoảng khoát, từ lưng chừng đồi đã có thể ngắm trăng một cách
dễ dàng ngay từ khi trăng mới tỏ. Phòng Cát Xuyên Mộc ở trông ra vịnh
đằng xa. Những đêm trăng sáng, mây với nước cùng màu, mặt biển đẫm ánh
trăng lung linh mờ ảo không phân biệt được đâu là trời đâu là nước, đẹp
lạ lùng. Nhưng Cát Xuyên Mộc không bao giờ để ý.
Bà Hồ Điểu rửa chân xong, bước vào nhà, ngó quanh quẩn:
- Chà ! Đại hiệp có căn phòng mát mẻ quá ! Không sợ đâm lười ra ư ?
Cát Xuyên Mộc mỉm cười cải chính:
- Nhà này của Cao Mục Lân, vãn bỗi chỉ ở nhờ. Vả chăng, vãn bối đâu phải là Mãn Hà Chí !
Bà Hồ Điểu không nhận ra lời nói chọc, hay có nhận ra cũng vờ như không biết.
Bà cúi tìm trong thắt lưng một mảnh giấy đưa cho Cát Xuyên Mộc rồi nói:
- Chả có gì làm quà, có bài kệ hiếu tử để đại hiệp đọc những lúc nhàn rỗi. Ta chép một ngàn bài cơ đấy !
- Một ngàn bài ! Nhiều thế ?
Cát Xuyên Mộc cầm tờ giấy liếc qua đoạn đầu:
Trên mọi nẻo đường đời Vạn sự do nhân duyên Nhân chính là hạt giống
Duyên xúc tác môi sinh Nhìn vào thân chúng ta Duyên chính là cha mẹ Khổ
nhọc thuở sinh ra Dưỡng nuôi từ tấm bé.
...
Hắn đặt tờ giấy xuống:
- Hay lắm, cảm ơn lão bá, để rồi vãn sinh sẽ xem sau.
- Quạ còn biêt tha mồi mớm cho mẹ, vượn biết săn sóc cho già, con người
mà không có lòng hiếu thì thua cả loài cầm thú. Ta thấy bâ