
lãnh chúa khác.
Cao Mục Lân tiến tới trình điều gì, Đạo Uẩn khẽ gật. Ông chỉnh lại y
phục, đến ngồi dưới lá cờ lệnh của tộc Hòa Giả, vẽ huy hiệu một vòng
tròn lớn với tám vòng tròn nhỏ bao quanh, tượng trưng cho mặt trời, mặt
trăng và các vì tinh tú.
Cao Mục Lân vẫy Cát Xuyên Mộc lại gần. Hắn quỳ gối trước mặt vị tiểu
lãnh chúa để làm lễ ra mắt rồi được mời ngồi trên ghế đối diện coi như
thượng khách.
- Tráng sĩ quê ở Iwakumi ?
- Dạ phải.
- Trước trận Sekigahara, tộc Lưu Hòa ở vùng đó nổi tiếng khôn ngoan,
giỏi nghề cai trị. Lệnh nghiêm có phục thị trong tộc đó không ?
- Thưa không. Tiểu nhân nghe nói tiên phụ vì sức yếu nên sớm ở ẩn và quy tiên tại quê nhà.
Sau vài câu thăm hỏi thêm về gia thế, Đạo Uẩn lại tiếp:
- Nghe nói tráng sĩ muốn phục thị tộc ta. Vì lý do nào lại chọn lựa như thế ?
- Hòa Giả là một đại tộc tiểu nhân ngưỡng mộ nên muốn sống chết với tộc ấy.
Ngoài ra không còn lý do nào khác.
Đạo Uẩn gật đầu, xem chừng vừa ý về lời đáp trên.
- Tráng sĩ có những chiêu kiếm nào đặc biệt ?
- Tiểu nhân vẫn thường sử chiêu Trảm Nhạn và Chiết Liễu.
- Trảm Nhạn và Chiết Liễu ? Ta không nghe nói bao giờ !
- Thưa đó là những thế kiếm do chính tiểu nhân phát kiến.
- Đành vậy, nhưng cũng phải có tiền tích ra sao chứ ?
- Tiểu nhân học kiếm Vạn Mai, sau theo Cổ Tư tiên sinh. Những chiêu kiếm học được, tiểu nhân đã tự biến hóa để chém những cánh nhạn bay thấp và
chẻ các nhành liễu rũ ở bờ sông.
Đạo Uẩn gật gù:
- Phải, phải. Tỉnh Suo nhiều không ngòi, chỗ nào cũng trồng liễu. Chắc tráng sĩ luyện kiếm ở một khúc sông gần nhà ?
- Dạ chính thế.
- Ta muốn xem một vài chiêu kiếm của tráng sĩ, được chăng ?
- Xin tuân lệnh.
Đạo Uẩn quay nhìn thuộc hạ:
- Trong các ngươi, ai muốn so tài với Cát Xuyên tráng sĩ ?
Thuộc hạ Hòa Giả Đạo Uẩn ở thao trường bấy giờ có đến vài chục người. Họ đứng đằng sau ông, chăm chú theo dõi cuộc thẩm vấn, thấy Cát Xuyên Mộc
còn trẻ, chẳng biết tài năng ra sao nhưng thái độ và ngôn ngữ huênh
hoang tự phụ thì có ý ghét. Vài người định bước ra, nhưng Đạo Uẩn đã chỉ Hồ Kiện Bình:
- Hồ Kiện Bình ! Ngươi đắc ý về môn sử thương của ngươi. Hãy chứng tỏ cho mọi người biết.
- Dạ, tiểu nhân sẵn sàng nếu được tráng sĩ đây cho phép.
- Dĩ nhiên, tại hạ rất hân hạnh.
Câu đáp lễ phép nhưng hết sức lạnh lùng. Trong ánh mắt Cát Xuyên Mộc, lóe lên một chút tàn ác.
Đạo Uẩn vẫy tay cho gia nhân dẹp chỗ trong thao trường. Ghế ngồi và các
giá binh khí được tạm chuyển đi nơi khác. Không khí đột nhiên căng thẳng hẳn lên. Cuộc thi tài, tuy bề ngoài là một cuộc biểu diễn kiếm thuật,
nhưng mặc nhiên, qua thái độ của các đối thủ, có thể sẽ xảy ra rất ác
liệt. Thuộc hạ của Đạo Uẩn chỉ có kinh nghiệm ở thao trường, không mấy
khi được dự kiến một cuộc giao đấu như lần này. Sinh mạng đôi bên không
còn quan trọng nữa, đối thủ phải trông vào khả năng của chính mình, chỉ
trong chớp mắt hoặc một chút lầm lẫn, thân bại danh liệt như chơi. Đâu
đây xem chừng đã phảng phất mùi tử khí.
Đám thuộc hạ nhìn Hồ Kiện Bình, đặc biệt tin tưởng vào bạn đồng đạo. Hồ
Kiện Bình lui vào hậu trướng thay áo lót mới theo đúng truyền thống của
kiếm sĩ:
mỗi sáng và trước mỗi cuộc giao tranh, bắt đầu bằng một nụ cười và y
phục tề chỉnh vì đến chiều, chẳng biết hình hài có còn nguyên vẹn hay
không !
Phần Cát Xuyên Mộc, gã đã nhờ Cao Mục Lân mượn cho một thanh mộc kiếm.
Đứng ở góc thao trường, tay khoanh trước ngực, gã nhìn đám người bận rộn xung quanh như chim bằng nhìn đàn quạ. Lòng tự tín của Cát Xuyên Mộc có thể nói, gần như vô giới hạn. Thái độ ấy không qua khỏi mắt của một số
người và họ thầm lo cho tính mạng của Hồ Kiện Bình.
Hồ Kiện Bình y phục tề chỉnh, vén màn bước ra khỏi trướng, tay phải lăm
lăm cây thương dài non một trượng, tay kia một cuộn vải ẩm. Hắn dừng
lại, quấn vải quanh mũi thương sắc như lưỡi chủy thủ và dài có đến ba
tấc.
- Các hạ làm gì vậy ? Cát Xuyên Mộc hỏi. Nếu sợ tại hạ bị thương thì xin cứ yên tâm. Mũi thương sắc hay nhụt cũng thế thôi, đối với tại hạ chẳng quan hệ gì.
Một lần nữa, trong lời nói lễ độ có hàm ý khinh mạn. Hồ Kiện Bình liếc xéo đối thủ, mặt cau lại, dữ dội:
- Chắc không ?
- Chắc.
Hoà Giả Đạo Uẩn và đám tùy tùng không ai nói gì nhưng đưa mắt nhìn Hồ Kiện Bình dường như ngầm bảo:
“Đã thế thì cứ cho nó nếm thử vài mũi thương trần ...” Hồ Kiện Bình gật đầu, lập tức xoay nhanh cán thương, gỡ lần vải quấn ra.
- Được ! Nếu các hạ muốn. Nhưng hãy dùng thiết kiếm. Tại hạ không muốn một đặc quyền nào.
- Không sao, thanh mộc kiếm này cũng hợp với tại hạ lắm.
- Không. Ta không chấp nhận một cuộc giao đấu chênh lệch như vậy !
- Sao ? Các hạ bắt ta dùng thiết kiếm trước mặt thiếu gia đây hay sao ? Ta là khách, đâu dám vô lễ như thế trước mặt ngài.
- Nhưng ...
Đạo Uẩn vội xen vào:
- Hồ Kiện Bình ! Có ai bảo ngươi khiếp nhược đâu mà phải đắn đo mãi không chiều ý tráng sĩ.
Cả hai đấu thủ bèn bước vào giữa thao trường, cúi đầu trước Hòa Giả Đạo
Uẩn tỏ ý tôn kính rồi nghiêng mình nhìn nhau thi lễ. Vừa dứt, Hồ Kiện
Bình nhảy né sang bên, phóng đầu mũi thương v