
t nhãn quan khác. “Có lẽ Cát
Xuyên Mộc muốn chứng tỏ là một nhân vật đặc biệt chăng ? Địa vị người
khác, tất đã nhảy vào nắm lấy cơ hội rồi. Để xem !”. Càng suy nghĩ, Cao
Mục Lân càng tin Cát Xuyên Mộc, tuy kiêu ngạo nhưng là kẻ có thực tài
đáng được nâng đỡ. Như vậy thì vừa có lợi cho mình, vừa có lợi cho hắn.
Bèn mưu tìm cách khác thuyết phục.
Ngày kế đó, Cao Mục Lân ở luôn trong dinh. Sáng hôm sau về nhà, hắn đến
gặp Cát Xuyên Mộc, tươi cười bả lả như không có chuyện gì xảy ra.
- Cát Xuyên đại hiệp, trong mấy ngày nay, thiếu gia vẫn hỏi thăm tại hạ
về đại hiệp. Mỗi đầu tuần thường có cuộc tranh tài bắn cung, sao đại
hiệp không đến tham quan, coi xem thuật bắn cung của tộc Hòa Giả ra sao ?
Cát Xuyên Mộc chỉ mỉm cười không đáp.
- Thiếu gia nghe danh đại hiệp đã lâu. Ngài muốn gặp, đó là việc thường tình, có gì mà phải câu nệ ?
- Đành rồi, nhưng giả dụ ngài không vừa ý thì có phải tại hạ khó xử
không ? Nếu bị từ khước, tôn huynh đã biết tại hạ đâu phải hạng người đi hạ mình cầu cạnh ...
- À ra thế. Vậy lỗi ở tại hạ đã không nói rõ. Chuyện ấy không hề có, không bao giờ thiếu gia có ý ấy.
- Ngài đã nói gì ?
- Chưa có điều gì nhất định, nhưng ngài tỏ vẻ sốt ruột ...
Suy nghĩ một lúc, Cát Xuyên Mộc đáp:
- Đa tạ tôn huynh giúp đỡ. Tại hạ thật áy náy để tôn huynh phải lâm vào tình trạng như thế này.
- Đại hiệp thử xét lại xem:
đến gặp ngài một lần, nếu không bằng lòng thì thôi, ngại gì ?
Cát Xuyên Mộc gật đầu:
- Vậy cũng được.
Cao Mục Lân mừng lắm:
- Ngay ngày hôm nay, được không ?
- Sớm thế ?
- Hôm nay đầu tuần, có thí võ. Thiếu gia chắc thế nào cũng dự kiến.
- Thí võ lúc mấy giờ ?
- Thường thì vào khoảng sau giờ ngọ.
- Vậy để tại hạ chuẩn bị.
Cao Mục Lân ra khỏi phòng, hối hả trở lại dinh. Cát Xuyên Mộc tắm xong,
chọn mặc một chiếc quần bằng hàng ngoại hóa đắt tiền, một kimono gấm,
bên ngoài phủ áo chẽn rộng vai màu đỏ khé, hồ bột cứng, chân đi dép da
mới và quấn xà cạp màu vàng nghệ. Thanh trường kiếm dài đặc biệt đeo
chéo sau lưng, đoản kiếm giắt ngang hông trông đường bệ, rõ ra một kiếm
sĩ phục thị cho một đại gia, lương bổng đồng niên vạn gia. lúa.
Hắn hỏi tên bộc:
- Nhà có sẵn ngựa không ?
- Dạ có, nhưng để ở tàu ngựa dưới đồi.
Xuốn đến tàu ngựa, không gặp lão mã phu. Quanh ra sau lều, thấy đám
đông. Hỏi ra mới rõ người ta đang lo việc tống táng cho cái xác vô thừa
nhận bị giết hai hôm trước.
Xác còn nằm trơ, mắt mở trừng trừng chẳng ai vuốt, ở cổ vết thương sâu
hoắm, máu đọng đen lại. Lão mã phu cũng có mặt trong đám người phục dịch ấy.
Cát Xuyên Mộc bước tới vỗ vai lão:
- Ta là khách của Cao đại nhân ở trên đồi. Hình như lão giữ ngựa cho Cao đại nhân ?
Nhìn cách phục sức của thanh niên kiếm sĩ, lão mã phu cũng một phần đã đoán ra là ai rồi, sợ hãi líu ríu:
- Dạ, dạ.
Đoạn hối hả trở về tàu, dắt ra một con ngựa lông xám tro đốm trắng. Cát Xuyên Mộc cầm dây cương, vỗ nhè nhẹ lên bờm ngựa, khen:
- Con này được đấy !
- Dạ. Nó thuộc dòng ngựa hay, đại nhân vẫn thường cưỡi, nhưng hôm nay không hiểu sao người lại chọn con ngựa hồng.
Cát Xuyên Mộc gật đầu, nhảy lên yên, rút ra một túi bạc nhỏ, lấy ba đồng ném cho lão và nói:
- Để mua hương hoa, còn thừa giữ lấy !
Ngạc nhiên, lão mã phu hỏi lại:
- Mua hương hoa làm gì ?
Cát Xuyên Mộc hất hàm về phía đám đông:
- Kẻ chết đó !
Đoạn giật dây cương phóng đi trong tiếng ngựa hí. Qua khỏi chân đồi Lãm
Nguyệt, Cát Xuyên Mộc khạc và nhổ mạnh bãi nước bọt để xua đuổi cái cảm
giác lợm giọng khi nhìn thấy gương mặt đen xạm của tử thi lúc nãy. Hắn
có cảm tưởng cái xác hình như đã cử động trong manh chiếu, đôi mắt trắng dã phóng theo hắn. Cát Xuyên Mộc thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Đến dinh Hòa Giả, trời đã xế trưa, chờ ở nhà khách đã lâu, ngồi đứng
không yên, chợt thấy hắn, Cao Mục Lân chạy vội ra nắm lấy dây cương, vui mừng nói:
- May quá, đại hiệp đến đúng lúc. Hãy nghỉ một chút chờ tại hạ vào bẩm với thiếu gia.
Rồi gọi gia nhân mang nước thơm để Cát Xuyên Mộc lau mặt và một khay
thuốc lá đặt lên kỷ. Khi gã hầu cận tới dẫn Cát Xuyên Mộc ra thao
trường, hắn tháo trường kiếm trên lưng trao cho người hầu cận, chỉ mang
theo thanh đoản kiếm giắt ngang hông.
Hòa Giả Đạo Uẩn mải bắn cung. Mỗi buổi tập, ông đã tự hứa bắn hết trăm
mũi tên, số tên chưa hết, không ai dám cắt ngang nên Cát Xuyên Mộc cũng
như mọi người khác, đứng xa xa nhìn.
Đạo Uẩn dé chân chèo, mặc quần ống rộng chùng đến mắt cá, cánh tay trái
để trần cầm cung, tay phải mang bao da, dáng trang nghiêm đĩnh đạt nhưng không gò bó.
Mắt ông nhìn thẳng, mỗi phát tên bắn đi, nhanh và mạnh trúng hồng tâm.
Tiếng reo hò của thuộc hạ nghe vang động cả thao trường. Cát Xuyên Mộc
gật gù tán thưởng, nghĩ thầm:
“Thật danh bất hư truyền, không hổ với tổ phụ !”.
Bắn xong trăm mũi tên, Đạo Uẩn gác cung lên giá. Gia nhân mang nước và
khăn lại, thuộc hạ vây quanh thoa bóp tay chân, ông pha trò cười giỡn.
Cát Xuyên Mộc thấy những điều hắn dự đoán về Đạo Uẩn sai lạc cả. Có lẽ
vì còn trẻ nên vị tiểu lãnh chúa này không có cái phong thái kiểu cách
như phần đông các