XtGem Forum catalog
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328062

Bình chọn: 7.5.00/10/806 lượt.



- Từ đây đến phủ Trúc Mộ mà ba ngày hai đêm ? Mày thấy có lâu quá không ? Hay là bị cáo nó bắt hồn ?

Hạo Nhiên đáp liền:

- Sao bà biết ? Hay bà cũng là cáo đấy ?

Tìm được lời trả miếng mụ quản lý, nó cười khanh khách, tiếp tục lên thang.

- Thầy mày không ở đây nữa.

Lời nói như gáo nước lạnh dội lên đầu. Hạo Nhiên đứng sững nhìn mụ rồi

tỏ vẻ không tin, chạy ba bước một lên gác. Trở xuống, nét mặt nó ngơ

ngác:

- Ông ...ông ấy đổi phòng rồi hở bà ?

- Thằng này lạ ...Thì ta đã bảo thầy mày đi rồi ...

- Đi thật à ?

Hạo Nhiên hốt hoảng hỏi lại.

- Không tin thì sổ đây, xem đi.

- Tại sao ...tại sao ông ấy lại không đợi ...

- Tại mày đi lâu quá chứ sao ! La cà cho lắm vào ...

Hạo Nhiên hỏi như mếu:

- Bà biết thầy tôi đi đâu không ?

- Không biết ! Ta nghĩ ông ấy bỏ mày lại vì thấy mày vô tích sự.

Hạo Nhiên tái mặt. Nó chạy ra hiên, hết nhìn đầu phố lại cuối phố rồi nhìn lên trời, nước mắt ứa ròng ròng hai bên má.

Mụ quản lý mỉm cười quay vào, lấy gương soi rồi lấy bông phấn ra thoa lên mặt:

- Ta đùa đấy. Ông ấy chẳng đi đâu xa, dọn sang xưởng mài kiếm bên kia đường ấy.

Đến đấy mà tìm.

Người ta dẫn Hạo Nhiên vào phòng Thạch Đạt Lang. Sư phụ nó nằm trên chiếu, hai tay khoanh lại đặt sau đầu, thiêm thiếp như ngủ.

- Thưa thầy, con đã về.

Thạch Đạt Lang yên lặng. Trong phòng, không khí buồn tẻ. Những mảnh vỏ

bào vương vãi khắp nơi, lấm tấm trắng trong bóng tối. Đĩa đèn dầu thông

tắt đã lâu vẫn còn nguyên trên kỷ gỗ. Không thấy sư phụ nói gì, Hạo

Nhiên lại nhắc:

- Thưa thầy, con đã về.

- Ai đấy ?

Thạch Đạt Lang mở mắt nhìn:

- A ! Hạo Nhiên hở ?

Đoạn thoang thả ngồi dậy. Hạo Nhiên quỳ rạp xuống chiếu:

- Con về trễ, xin thầy tha tội.

Nhưng Thạch Đạt Lang lặng thinh, gần như chẳng có phản ứng gì trước sự hối lỗi của đồ đệ. Một lát mới nói:

- Ra mở cửa sổ, dọn phòng xong rồi đi tắm.

Nói xong khoác áo lững thững bước ra vườn, ngồi dưới gốc mận. Sự thất

bại sáng nay của hắn chứng tỏ khả năng con người chỉ có giới hạn, và một mình hắn, đơn phương, chưa chắc làm nên chuyện gì hữu ích. Thạch Đạt

Lang tự hứa sẽ suy nghĩ về điều này kỹ càng hơn trước khi đem lưỡi kiếm

phục vụ minh chủ mình chọn lựa.

Quay vào phòng, nhìn đồ đệ quỳ trước cửa chờ lệnh, Thạch Đạt Lang ân cần hỏi:

- Con đi đường có mệt không ? Có thư phúc đáp gì cho ta không ?

Thấy không bị quở trách, Hạo Nhiên vui vẻ:

- Dạ có, thưa đây.

Nó lôi trong bóc ra cuộn thư còn lấm tấm vệt mồ hôi trình sư phụ. Thạch Đạt Lang bật niêm, đọc:

“Trúc Mộ đại nhân rất tiếc, vì chức vụ, không thể so kiếm cùng đại hiệp.

Tuy nhiên, Trúc Mộ Mẫn Đức, một trong những người thấu đáo về kiếm học

nhà Trúc Mộ, có thể bồi tiếp. Chỉ tiếc hiện nay Mẫn Đức đã đi Trúc Lâm

cốc để săn sóc Trúc Lâm cốc chủ, chưa biết bao giờ mới về. Vậy xin hẹn

dịp khác”.

Thạch Đạt Lang mỉm cười, tự nhủ “Cũng được !”. Trúc Mộ Mẫn Đức là ai,

hắn không biết. Hắn chỉ muốn thử tài với Trúc Mộ Trung, người đã được

vời vào giảng huấn về kiếm học cho trưởng nam đương kim lãnh chúa. Nếu

không được thì thôi, Thạch Đạt Lang chẳng tha thiết gì tranh tài hơn kém với người mang tên Mẫn Đức nào đó.

Để cuốn thư lên kỷ, hắn hỏi đồ đệ:

- Hạo Nhiên, chắc ngươi đi lạc ?

- Dạ.

- Lạc đường tới những ba ngày, ngươi thấy có lâu quá không ?

- Con bị cáo nó dụ.

- Cáo nó dụ ? Ngươi sinh trưởng ở thôn quê, lạ gì con cáo mà bị nó dụ ?

- Dạ ...dạ ...Con không rõ, nhưng đúng con bị cáo dụ đi loanh quanh mất hai ngày đêm.

- Hừ ...lạ thế !

- Dạ, đúng vậy. Có lẽ cáo ở Tân đô này nhiều và tinh khôn hơn cáo ở miệt Hotengahara, thành ra con bị nó bắt.

Thạch Đạt Lang nghiêm mặt nhìn đồ đệ:

- Nó bắt ra sao ?

- Thưa thầy, nó định theo hại con vì con đánh nó bị thương. Con đã lấy

nước bọt bôi lên lông mày để làm phép nhưng vẫn bị nó bắt được và trừng

phạt.

Trước sự ngây thơ và tin tưởng thành thật của thằng bé, Thạch Đạt Lang không nỡ quở trách, chỉ ôn tồn bảo:

- Không phải con cáo trừng phạt con đâu. Chắc con có làm điều gì đáng lẽ chẳng nên làm nên bị lương tâm con trừng phạt đấy. Thôi sửa soạn đi tập buổi chiều.

Ngoài kia, trời ầm ì như sắp bắt đầu một trận mưa lớn. Mỗi ngày theo thông lệ, điểm tâm

xong, Hòa Giả Đạo Uẩn thường ra đại sảnh hỏi han mọi việc xảy ra trong

lãnh địa, duyệt phê những tờ trình của thuộc cấp rồi vào thư phòng đọc

sách hoặc cùng với các tham vấn luận bàn về tư tưởng của Nho gia, buổi

chiều tập luyện ở thao trường; đến tối rảnh rỗi, đàm luận võ nghệ với

các thuộc cấp thân cận cùng trang lứa.

Đạo Uẩn còn trẻ, tính tình khoáng đạt, nên trong những cuộc mạn đàm như

vậy, không khí bên khay trà hay chiếu rượu thường cởi mở, tự nhiên. Ông

mặc áo mỏng bằng vải gai, hàn huyên cùng thuộc cấp thật thoải mái.

- Này Hồ Kiện Bình, nghe nói ngươi giỏi về môn trường thương, không mấy ai địch nổi, đúng chăng ?

- Bẩm, quả vậy !

Thấy lời đáp ra vẻ đắc ý, không tỏ chút khiêm nhường nào, Đạo Uẩn mỉm cười:

- Ngươi tự tin lắm nhỉ !

- Bẩm thiếu gia, cho đến nay chưa ai qua mặt được tiểu nhân thì hà tất phải chối cãi làm gì ?

Đạo Uẩn gật đầu:

- Ừ phải, để đấy. Có ngày ta s