
chim đêm bay ngang qua, cánh đập phành phạch và bóng đổi dài trên nền cỏ ướt.
- Thân phụ ! Con sợ !
- Sợ cái gì ? Không được tỏ ra khiếp nhược !
Thình lình, tiếng quát ở phía lưng chừng đồi làm Tuệ Tâm giật bắn người. Nó chạy lại ôm chầm lấy cha. Cảnh Môn gỡ tay Tuệ Tâm ra, trừng mắt
nhìn. Một giọng nói nửa giận dữ nửa chế nhạo vọng lên:
- Ta là Giang Biên Liễu. Mắt ngươi mù hay sao mà không thấy ?
- Không biết ! Đứng lại ! Quân này đến do thám chăng ?
Tiếng cười ha hả:
- Nếu quả ta do thám thì lưỡi gươm này đưa ngươi về chín suối từ lâu rồi !
Thấy Cát Xuyên Mộc, Ưng Đằng vội chạy ra đón. Nhìn chàng thanh niên mặt đầy nộ khí, ông quát đồ đệ:
- Anh em ai về chỗ nấy, không được vô lễ !
Đoạn quay sang phía thanh niên:
- Thiếu hiệp đại xá cho. Vi bản phái phải bố trí tự vệ nên mới có chuyện này.
Không ngờ thiếu hiệp cũng lại có mặt, lão phu rất lấy làm cảm kích !
Thấy thái độ hòa nhã của Ưng Đằng, Cát Xuyên Mộc nguôi giận, tra kiếm vào vỏ, khiêm nhượng.
- Kính chào lão tiền bối, vãn sinh chỉ vì trách nhiệm mà đến chứ không có ý gì khác.
- Đa tạ thiếu hiệp.
- Đêm trước, vì đã đứng ra làm trung gian dàn xếp cuộc tranh chấp này
nên vãn sinh phải lo tròn bổn phận. Mới đây, nhờ may mắn biết được một
số chi tiết về Thạch Đạt Lang, vãn sinh muôn thông báo để quý phái rõ.
Ưng Đằng ngạc nhiên, nhưng thấy thanh niên này có ý thiên về phía mình nên hoan hỉ mời Cát Xuyên Mộc đến gần gốc tùng đàm đạo.
Xong phần giới thiệu và nghi lễ, đôi bên đề cập ngay vào việc chính. Cát Xuyên Mộc nói:
- Vãn sinh dự định sẽ thành lập một kiếm phái sau này nên phải học hỏi
và theo dõi những trận thư hùng của các hảo thủ võ lâm. Thạch Đạt Lang
tuy là tên quê mùa nhưng mới đây đã lập nhiều thành tích đáng kể ...
Ưng Đằng không hiểu Cát Xuyên Mộc có ý gì, đang phân vân thì gã tiếp:
- Vãn sinh ngạc nhiên lắm, để tâm dò xét thì được biết một vài điều rất hữu ích.
Tên này sinh trưởng ở Miyamôt, con một kiếm sĩ quê mùa vùng Mimasaka.
Lúc lớn, cùng với bạn đầu quân, tham dự trận Sekigahara. Thua trận, trở
về làng, hắn làm nhiều điều phi pháp càn rỡ bị dân làng khinh ghét đuổi
đi. Là một tên vô lại, nhưng Thạch Đạt Lang có sức khoẻ hơn người, có
đôi chút võ nghệ và khi chiến đấu thì cực kỳ dũng mãnh liều lĩnh. Hắn
không có sư phụ nên kiếm pháp chẳng ra đường lối gì. Phương pháp chính
thống của quý phái không làm Thạch Đạt Lang e dè đâu, chẳng khác gì đem
lời nói ra mà lý luận với kẻ điếc. Cho nên, theo thiển ý, nếu không dùng bẫy bắt hắn như bắt một con thú dữ thì quý phái nhất định thất bại. Nói thế để quý phái liệu mà hành động !
Ưng Đằng gật đầu:
- Đa tạ thiếu hiệp. Ngu lão cũng đã nghĩ đến điều đó.
Rồi đem kế hoạch dự định, chỗ mai phục cùng việc dùng cung nỏ và hỏa khí sẵn sàng truy kích Thạch Đạt Lang ra sao kể cho Cát Xuyên Mộc nghe hết.
Cát Xuyên Mộc mỉm cười, nói lửng lơ:
- Cũng được ! Xem ra tên đó rơi vào ổ phục kích của quý phái thì cũng khó lòng thoát. Nhưng vẫn còn có chỗ sơ hở.
Khó chịu vì thái độ hợm hĩnh của gã thanh niên, Ưng Đằng hỏi:
- Sơ hở chỗ nào ?
- Các vị tính kế để bắt Thạch Đạt Lang, được lắm ! Nếu hắn cứ thẳng
thắn, đơn độc trèo lên núi, tất sẽ chết trong tay quý vị. Nhưng nếu hắn
không đến thì sao ? Cả kế hoạch của quý vị sẽ phải vất bỏ vì vô dụng.
- Phải chăng thiếu hiệp muốn nói tên đó chạy trốn. Nếu thế chúng ta sẽ
yết bảng khắp nơi nêu sự hèn nhát ấy ra để hạ nhục hắn. Giang hồ sẽ chê
cười hắn.
- Có thể các vị sẽ làm thế, nhưng chẳng ai cấm Thạch Đạt Lang đi rêu rao khắp nơi là Hoa Sơn đã giăng bẫy lừa hắn nên hắn không muốn làm nạn
nhân của một âm mưu bất chính. Danh dự quý phái có vãn hồi được đâu mà
công của các vị là công cốc.
Hơn nữa, Thạch Đạt Lang vẫn sống, sẽ trả thù các vị, mối lo là ở đó !
Cảnh Môn nghe ra, nhìn Ưng Đằng như ngầm hỏi cách xử trí. Vị trưởng lão
lặng thinh. Tuổi già làm óc ông đặc lại, không còn sáng kiến gì nữa.
Lát sau, gã thanh niên lại nói:
- Vãn sinh có một kế nhỏ.
Không ngăn nổi vui mừng, cả hai người kia cùng đồng thanh:
- Xin thiếu hiệp cho nghe.
Cát Xuyên Mộc bèn ghé miệng vào tai Ưng Đằng nói thầm mấy câu, xong quay ra cao giọng với một vẻ tự tin đặc biệt:
- Thế nào ? Tiến bối thấy làm như vậy có ổn chăng ?
Nét mặt rạng rỡ, Ưng Đằng gất đầu lia lịa, mỉm cười thỏa mãn:
- Thiếu hiệp giúp cho như thế thì còn gì bằng nữa !
Rồi xích lại gần Cảnh Môn, ghé tai nói nhỏ cho ông nghe cái mưu kế của Giang Biên Liễu Cát Xuyên Mộc.
oo Hôm sau, trời gần sáng, Thạch Đạt Lang tới ngôi quán nhỏ bán rượu ở
phía bắc trấn Kitano, nơi trước đây hắn gặp Giang và thu nhận Giang làm
đồ đệ. Quán tiêu điều hơn và chủ quán cũng già hơn trước nhưng vẫn còn
nhớ hắn, niềm nở mời vào, hàn huyên như vừa gặp một người thân lâu ngày
không tin tức.
Ăn xong bữa cơm và ngủ một giấc dài, Thạch Đạt Lang ra đi đến xế trưa
mới trở lại, mang về một tấm bố nhờ chủ quán thuê may cho một chiếc áo
chẽn nhiều túi, một cái khố. Vải thừa thì làm một dây lưng dài thật
chắc. Hắn cũng không quên mua tặng chủ quán một bịch khoai. Chủ quán đưa vải ra tiệm may, bảo