Pair of Vintage Old School Fru
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 328983

Bình chọn: 7.5.00/10/898 lượt.

áng đi nghiêng ngả, tiếng hát đứt quãng lưu lại chút dư âm

thoảng theo gió đưa đến tai nó.

Hết đi đi lại lại rồi ngồi bó gối trên nền đá lạnh ẩm ướt sương đêm,

Giang nghĩ ngợi vẩn vơ. Hay thầy nó bị thương, chết rồi cũng nên, ở một

chỗ nào đó. Góc tường ?

Vệ cỏ ? Trong đám lau sậy ven sông ? Giang lo sợ, kinh hãi, hoảng hốt.

Nếu không, sao mãi bây giờ chưa tới. Nó không kiên nhẫn được nữa, bỏ

luôn trường đua, cắm đầu chạy về hướng xóm Liễu. Mới được chừng trăm

bước, tiếng Thạch Đạt Lang từ trong bóng tối đã vang lên, gọn mà mạnh:

- Giang ! Chạy đi đâu thế ?

Giang giật mình. Hoàn hồn, nó sung sướng vô tả.

- Có chuyện gì mà chạy vậy ?

Giang thở phào, nhẹ hẳn người đi như vừa trút được khối đá đè nặng trên ngực.

- Thầy ! Sao lâu thế ? Con đợi mãi sốt ruột quá định chạy về xóm tìm thầy !

Thạch Đạt Lang cười, ôm lấy nó vui vẻ bảo:

- Ngốc ơi là ngốc ! Làm vậy có khi lỡ cơ hội ta gặp lại con ! Rồi lại trách ta sai hẹn!

- Thầy có thấy đông đệ tử Hoa Sơn ở cổng không thầy ?

- Cũng khá !

- Họ không giữ thầy lại à ? Không có chuyện gì xảy ra phải không ?

- Không.

- Giờ thầy đi đâu ? Dinh tướng công Lưu Cát ở phía này. Con chắc thầy muốn gặp cô Oa Tử lắm.

- Muốn gặp lắm chứ !

Giang nhảy cẫng.

- Khuya thế này, chắc cô Oa Tử phải ngạc nhiên và phục con hết sức.

Đạt Lang nắm chặt tay Giang dẫn đi. Hơi ấm của sư phụ truyền sang, Giang cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.

- Giang ! Con có nhớ cái quán ăn ở đó ta gặp con lần đầu không ? Quán tên gì nhỉ?

- Nhớ, nhưng dinh tướng công này đẹp hơn quán ấy nhiều !

Thạch Đạt Lang phì cười:

- Dĩ nhiên rồi !

Đến cổng dinh, Giang dừng lại:

- Cổng đóng rồi, nhưng nếu ta đi vòng về phía sau, còn cái cửa nhỏ cho

gia nhân ra vào. Để con gọi cửa báo cho họ rõ. Nếu Lưu Cát tướng công

biết thầy đến, thế nào ông cũng ra đón. Cái ông sư Đại Quán ấy thật là

ác. Con hỏi thầy ở đâu, ông không nói, chỉ bảo ở xóm Liễu, lại còn bảo

tốt hơn hết là đừng đến tìm thầy ...

Giang vừa lí láu, vừa kéo sư phụ đi. Đến trước một cửa hẹp bên hàng rào

cây xanh, nó ngừng lại chỉ tay lên khuôn cửa sổ còn sáng ánh đèn, bên

trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở cuối vườn:

- Cô Oa Tử ở chỗ ấy đấy thầy. Chắc cô còn thức đợi con về.

Và không chờ Thạch Đạt Lang đáp, nó chạy vội đến toan đập cửa.

Nhưng Thạch Đạt Lang giữ tay nó lại:

- Khoan ! Ta không vào đâu. Ta chỉ muốn nhờ con một chuyện này thôi !

- Sao ? Thầy không vào ? Đã đến đây mà thầy không vào à ? Thế thầy đi với con làm gì ?

- Ta muốn đưa con về đến nhà, an toàn.

- Không ! Không ! Thầy không đi được !

Giang hét lên và nắm chặt lấy tay áo sư phụ.

- Giang ! Nói khe khẽ chứ. Đừng làm kinh động mọi người. Con hãy nghe ta.

- Con không nghe. Thầy hứa cùng về với con mà !

- Thì ta cùng về với con rồi !

- Đâu phải về để nhìn cái cánh cổng này thôi ! Con muốn thầy về gặp cô Oa Tử kia mà !

- Giang ! Con hãy bình tĩnh, để ta nói con nghe. Trong hai ngày nữa, có thể ta không còn ở trên trần thế này nữa.

- Con biết rồi ! Thầy vẫn thường nói đời kiếm sĩ bấp bênh, sống nay chết mai, không có gì chắc chắn.

- Đúng vậy ! Con đã biết như thế là tốt. Nhưng lần này không phải nói

suông. Lần này, chín phần mười ta có thể chết. Vì vậy ta nghĩ chẳng nên

gặp Oa Tử.

- Vô lý. Càng nên gặp chứ !

- Con còn nhỏ dại, ta giải thích cho con cũng bằng thừa. Lớn lên con sẽ hiểu.

- Thầy ! Thầy nói thầy sắp chết. Thật không ?

- Thật. Nhưng đừng nói chuyện ấy cho Oa Tử biết nghe con, nhất là trong

khi nàng đang đau nặng. Hãy khuyên Oa Tử giữ gìn sức khỏe và tìm đường

đi đến hạnh phúc. Đó là điều ta muốn nhắn con nói với nàng. Chớ nói ta

sắp chết.

- Không ! Con nói hết ! Con sẽ nói hết. Làm sao mà con giấu được cô Oa Tử ?

Nước mắt Giang chảy quanh. Nó giật giật tay áo sư phụ:

- Thầy ơi ! Thầy đi với con đi !

Thạch Đạt Lang đẩy Giang ra:

- Con vẫn không nghe lời ta !

- Nhưng con thương cô Oa Tử lắm. Nếu con nói thầy không muốn vào thăm, bệnh cô Oa Tử sẽ nặng thêm.

- Đó là điều ta nhờ con. Hãy khuyên giải nàng, hãy nói với Oa Tử chừng

nào ta còn theo đường cung kiếm thì gặp nhau chỉ thêm khổ cả cho hai

người mà thôi. Con đường ta chọn đòi hỏi một kỷ luật khắt khe, sự chế

ngự những tình cảm yếu đuối, bắt ta sống một cuộc đời khắc khổ, chịu

đựng thử thách. Nếu không, ta sẽ không bao giờ tìm thấy ánh chân quang.

Giang, con hãy nghĩ kỹ. Con cũng thế, nếu con muốn theo con đường ta

theo, con cũng sẽ phải làm như ta, nếu không sẽ không bao giờ trở thành

một kiếm sĩ xứng đáng với tên ấy.

Giang không nói gì, nhưng vẫn thút thít. Thạch Đạt Lang quàng tay qua vai nó, kéo nó ôm chặt vào lòng:

- Kiếm đạo vô cùng, mà đời người thì hữu hạn. Nếu ta không còn trên

dương thế này, con hãy tìm một sư phụ khác xứng đáng mà học hỏi. Ta

không thể đến gặp Oa Tử được vì ta biết không gặp ta, nàng sẽ có hạnh

phúc hơn. Và khi có hạnh phúc, nàng sẽ hiểu lòng ta bây giờ. Ánh sáng

trên khung cửa kia, có phải ở phòng nàng không ? Chắc nàng cô đơn lắm.

Thôi con hãy vào đi, đừng khóc nữa.

Giang bắt đầu hiểu lờ mờ nỗi đau lòng của sư phụ. Nó chùi nước mắt, ngửa