
dưới gốc cổ tùng trên đường đi Quan Lĩnh. Sơn lộ dễ đi nhất là
sơn lộ Cát Xuyên Mộc vừa tới.
Nhưng ngoài những sơn lộ ấy lại còn một đường mòn nữa, hiểm trở hơn, đi
vòng lên phía đỉnh núi. Đường này không dẫn tới gốc cổ tùng, theo lời
chủ quán nói, mà mất hút ở sườn núi đá ngay trên ngọn cây. Đường bỏ
hoang đã lâu ngày, nhiều đoạn đá lở ngổn ngang, có chỗ phải bám vào dây
leo đánh đu như vượn mới qua được.
Trong cuộc tranh thắng sắp tới, nếu muốn đoạt yếu tố bất ngờ, hiển nhiên phải dùng đường ấy. Không chần chừ, Thạch Đạt Lang rẽ ngay sang hướng
núi đá, nhanh như một con sóc.
Qua đồi Kagura, hắn vòng sau một ngôi cổ mộ, rồi theo hướng bắc đi thẳng mãi.
Xuyên qua khu rừng trúc xum xuê che kín cả ánh trăng, bên một làng nhỏ
sơn cước, Thạch Đạt Lang đến chân núi đá. Bên kia sườn núi là hướng đi
Quan Lĩnh. Theo lời chủ quán, vào những hôm trời quang, nếu đứng ở trên
cao, có thể nhìn thấy cây cổ tùng cành xòe ra như cái tán.
Thạch Đạt Lang ngồi nghỉ một lúc, đưa mắt định hướng rồi bắt đầu lên
núi. Qua hàng phong thưa, mặt nước một cái hồ nhỏ dưới chân phản chiếu
ánh trăng lóng lánh như gương. Càng lên cao, mặt hồ càng bị che lấp rồi
khuất hẳn sau những tàn cây. Dòng sông Kamo hiện ra, trắng như bạc, uốn
éo tự giải lụa chạy dài đến tận chân trời và mờ dần trong làn sương
trắng đục.
Thạch Đạt Lang có cảm tưởng đang nắm cả địa hình vùng phụ cận cổ thành
Kyoto trong lòng bàn tay. Nếu trăng cứ sáng như thế này, khi sang bên
kia sườn núi, hắn hy vọng có thể bao quát được hết địa thế và chú ý một
chút, biết được những chỗ nào đối phương mai phục. Tỷ như tướng Ưng Điền trong trận đánh danh tiếng Okehazama, Thạch Đạt Lang đã chọn con đường
hiểm trở đến tấn công thay vì con đường dễ đi rộng rãi.
Tiếng chân đạp lá khô và ánh lửa đuốc thấp thoáng khiến Thạch Đạt Lang
đề phòng, nhảy đến thu hình sau một gốc phong. Một người đứng tuổi, ăn
mặc ra lối gia nhân nhà quý tộc chậm chạp vạch cây đi tới, tay trái cầm
bó đuốc đã lụi, tay kia:
một con dao phát. Mắt gã đảo nhìn tứ phía, mặt nhem nhuốc khói đuốc thông, quần áo ướt nhẹp.
- Đi đâu ?
Tiếng quát của Thạch Đạt Lang làm gã gia nhân giật nẩy mình, suýt đánh
rơi cả đuốc. Thấy một thanh niên cao lớn hiện ra, lão kêu khẽ nửa vui
mừng, nửa kinh ngạc:
- Thạch ...Thạch Đạt Lang ? Tráng sĩ có phải là Thạch Đạt Lang ở Miyamoto không ?
Thạch Đạt Lang trừng trừng nhìn lão, nghi ngờ. Ánh đuốc rọi vào làm mắt
hắn đỏ như hổ phách. Nhìn ánh mắt dữ tợn ấy, gã gia nhân kinh hãi quỳ
mọp xuống.
- Ngươi là ai ?
- Dạ ...dạ ...tiểu ...tiểu ...tiểu nhân ...
- Đừng lắp bắp. Ngươi là ai, nói mau !
- Tiể ...tiểu nhân phục vụ trong dinh tướng công Lưu Cát.
- Vậy được ! Chớ sợ ! Ta chính là Thạch Điền Đạt Lang ở Miyamoto. Đêm khuya, ngươi lên núi làm gì ?
- Vậy ...vậy tráng sĩ đúng là Thạch Điền Đạt Lang !
Nói xong, vứt cả đuốc và dao, ù té chạy ngược trở lại đường cũ xuống núi, trước sự ngạc nhiên của Thạch Đạt Lang.
Tiếng chân đạp lá khô và cành gẫy xa dần. Lát sau nghe tiếng gọi:
- Cổ Lâm ! Ngươi ở đâu đó ?
- Ở đây, dưới này ! Sao ông lại trở lại ?
Không phải tiếng Cổ Lâm, một gia nhân khác của Lưu Cát, mà là tiếng thằng Giang.
- Giang đấy hả ?
- Vâng !
- Lên ngay đây, mau lên !
- Dốc lắm ! Mà nhiều gai, không đi được !
- Nhanh lên ! Ta đã tìm được Thạch Đạt Lang. Không tới mau, hắn đi mất.
Giang dìu Oa Tử trên đường núi dốc ở phía dưới, thấp hơn đến hai ba
trượng. Phải một thời gian sau, hai người mới khó nhọc leo lên được
ngang tầm đứng của lão gia nhân. Nàng thở hổn hển, gương mặt trắng bệch
như sáp. Giang đốt ngọn đuốc mới, sắc diện nàng hồng thêm đôi chút. Oa
Tử ôm ngực nói:
- Ông có chắc đã gặp Thạch Đạt Lang không ?
- Chắc. Chính Thạch Đạt Lang xác nhận mà, lầm thế nào được ! Nếu cô
nương không đi nhanh, hắn rẽ sang đường khác mất thì uổng công !
- Phía nào ? Giang hỏi.
- Trên núi, cách chỗ này không xa lắm. - Lão gia nhân vừa nói vừa cầm đuốc chỉ - Còn Cổ Lâm đâu ?
- Ông ấy đi hướng khác. Hay trở về rồi cũng nên.
Dáng điệu bị khích động rõ rệt, Oa Tử lẩy bẩy vịn vào vai Giang, giục:
- Mau lên em !
Mấy bữa nay, bệnh của nàng không thuyên giảm. Lúc nào Oa Tử cũng hâm hấp sốt và không ăn uống gì. Nhưng khi nghe tin Thạch Đạt Lang sắp giao đấu với Hoa Sơn, nàng không chịu nằm yên, nhất định đòi đi gặp người yêu.
Oa Tử bắt Giang dẫn lên ngỏ lời cảm tạ và từ biệt Lưu Cát tướng công rồi lui về phòng sửa soạn hành trang. Lưu Cát ngăn thế nào cũng không được, đành phải phái gia nhân đi các ngả tìm Thạch Đạt Lang và hộ tống nàng.
Cả đêm, Oa Tử không ngủ. Mới canh ba nàng đã sẵn sàng:
tóc bới cao, áo chẽn, dép cỏ, kèm theo một chút lương khô và nước uống.
Nàng đánh thức Giang dậy, rồi cả hai cùng khập khiễng dìu nhau trên sơn
đạo đi Quan Lĩnh.
Đêm khuya, trời cao trong vắt và buốt lạnh làm run rẩy đôi vai gầy người thiếu nữ cô độc. Sức mạnh nào đã giúp Oa Tử qua được những khó khăn
trên sơn đạo ? Trong cái cơ thể nhỏ bé, đau yếu ấy, không ngờ mối tình u uẩn nhưng mãnh liệt đã trở thành sức mạnh giúp nàng không quỵ ngã ở dọc đường