Polly po-cket
Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329112

Bình chọn: 9.5.00/10/911 lượt.

cắn môi khẽ gật, mi mắt chớp mau. Nếu ông già này đến kéo nàng đi thì quả thật nàng chẳng còn biết xử trí ra sao nữa. Hai bên cùng là

khách quý, cùng hào sảng như nhau, nàng chẳng muốn vì bên này mà bên kia phải mất lòng.

Đang bối rối, Đại Quán đã khoác vai Hải Chính Hành nghiêng ngả bước vào. Yến Nương toan đứng dậy thi lễ, Lưu tướng công kéo áo nàng nói nhỏ:

“Bất tất”, rồi với giọng làm ra vẻ thành thật:

- Chà ! Lâu lắm không gặp tôn huynh. Hôm nay sao may mắn thế này, thật là đại hạnh !

Hải lão công kính cẩn đáp lễ rồi không khách sáo, tiến đến trước mặt Lưu Cát và Từ Miễn ngồi ngay xuống:

- Đa tạ tướng công. Lão phu cũng thế, không ngờ được diện kiến tướng công lại còn may mắn gặp ông bạn cố tri này nữa.

Hải Chính Hành vừa nói vừa chỉ tay vào Đại Quán.

Nữ tỳ mang thêm rượu. Chén thù chén tạc, sau những lời chúc tụng thường

lệ, trong câu chuyện đôi khi đã có ngụ ý châm chọc, khích bác.

Hải Chính Hành rót rượu cho Đại Quán, nói:

- Trong cuộc đời ô trọc này, thiền sư thế mà là người khôn ngoan nhất.

Không bị ràng buộc lợi danh mà vẫn luôn luôn hưởng lạc thú, như thế

chẳng phải là điều đáng mong ước lắm sao ?

- Phải lắm. Lưu Cát xen vào. Như phái quý tộc ta mới đáng buồn. Danh

cương lợi tỏa, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, thật chẳng vao giờ

được thỏa chí.

Hải Chính Hành cười ra vẻ không tin:

- Tướng công nói quá. Quyền thế như tướng công muốn gì chẳng được. Chẳng hạn nàng Yến đây nếu không sợ Oai tướng công, đâu có thích ngồi chỗ này mãi.

Tiếng cười khỏa lấp ý chế giễu, làm như chỉ là nói đùa. Nhưng Lưu tướng công khó chịu. Ông hơi đỏ mặt:

- Đấy là Yến Nương tự chọn đấy chứ. Dĩ nhiên trong cuộc vui chơi, chẳng ai muốn ngồi bên một ông già lẩm cẩm.

- Vị tất đã đúng. Để xin hỏi nàng Yến.

Nàng Yến chỉ lặng thinh. Vẻ bối rối hiện trên khuôn mặt. Sự ganh tị giữa hai ông khách đã đến lúc gay go, cần được giải tỏa. Đại Quán vội nói:

- Hai vị đều là những bậc phong lưu nhã khách cả. Bần tăng đề nghị cách này, hai vị nghĩ sao ?

Mọi người lặng yên chú ý.

- Ta đặt một trò chơi, hai vị đấu với nhau, người nào thắng, nàng Yến sẽ chuốc rượu.

Tiếng vỗ tay hưởng ứng rào rào. Từ Miễn cũng thêm:

- Vậy xin mời đại sư làm trọng tài khảo sát. Như thế mới công bằng.

- Nhưng chơi trò gì mới được chứ ?

- Vi kỳ.

- Ồ, vi kỳ mệt trí. Tìm trò gì thoải mái hơn, chỗ này vui chơi chẳng nên gò bó quá !

Bàn tán một lúc, mọi người đều đồng ý thi uống rượu. Mặc dầu Bạch Phát

thi sĩ đã say khướt nhưng ông vẫn tự cho đủ sức thắng đối phương nên

không phản đối.

Hai bình rượu lớn được bưng ra. Đại Quán kiểm soát dung tích và nồng độ, rồi để mặc các đối thủ tự rót uống. Chén đầy chén cạn, chẳng bao lâu,

mắt Hải Chính Hành và Lưu Cát đều đỏ hoe, giọng nói lè nhè. Đã đến lúc

rượu đối với họ không còn mùi vị gì nữa, chỉ đắng ngắt. Yến Nương mượn

cớ vào nhà trong, bỏ đi từ lúc nào.

oo Thạch Đạt Lang trở lại Lạc Thiên quán sau khi tạt qua cửa hàng bách

hóa lấy chiếc áo đã gửi. Căn phòng cũ vắng hoe, trên kỷ trơ khay rượu

với hai cái chén nhỏ. Hắn ngồi xuống rót rượu uống một mình.

Bỗng cửa xịch mở. Một nữ tỳ bước vào. Trông ra thì là tiểu tỳ hầu hạ Yến Nương, đã cho hắn ăn cơm khi nãy.

- Khách quan đã về đấy ư ?

- Ừ, ta vừa về.

- Khách quan đi lối nào vậy ?

- Cửa sau.

- Cửa sau đóng khóa mà. Sao vào được ?

Thạch Đạt Lang không đáp, chỉ mỉm cười hỏi lại:

- Họ đi đâu hết ? Sao phòng vắng tanh thế này ?

- Các vị ấy sang đông sảnh, đang cùng Lưu tướng công chơi trò thi uống rượu.

- Cả Kim Phong tiên sinh nữa ?

- Không. Không thấy Kim Phong tiên sinh đâu.

- Có lẽ tiên sinh về nhà rồi. Nếu thế thì ta cũng về thôi.

- Không phải. Tiểu nữ không tin ngài đã về. Mà quý khách cũng không tự

tiện về được. Lệ Ở đây ai về, cô nương cháu cũng đến cáo biệt.

- Lệ gì khắt khe thế ?

- Nếu không, lần sau cô nương cháu không tiếp đâu.

- Chà ! Cô nương ngươi khó quá nhỉ !

Lần đầu tiên đến chốn ăn chơi, tiếp xúc với giai cấp thượng lưu, Thạch

Đạt Lang gặp nhiều điều phiền toái. So với nếp sống giang hồ của hắn,

muốn đến là đế n, muốn đi là đi, không gì kềm tỏa, hắn thấy chẳng sung

sướng bằng. Hắn cau mặt:

- Có lẽ ta phải phá lệ này mất !

Vừa hay Đại Quán ở ngoài bước vào.

- Thạch Đạt Lang ! Nghe tiếng quen, quả là ngươi. Đến đây hồi nào thế ?

Vừa nói vừa vỗ vai hắn, thân mật. Thạch Đạt Lang ngạc nhiên lui khỏi bàn rượu, chống hai tay xuống chiếu, rạp đầu kính cẩn:

- Đại Quán ! Không ngờ con cũng gặp thầy ở đây !

Nhưng Đại Quán đã cúi xuống nâng dậy và nói:

- Đừng ! Chỗ này là nơi giải trí, đến đây cốt để mua sự thảnh thơi,

chẳng nên có những nghi lễ phiền phức. Nghe nói Cổ tiên sinh ở phòng

này, ta muốn gặp. Tiên sinh đâu sao không thấy ?

- Lúc nãy còn ngồi ở đây, không biết bây giờ đâu.

- Thạch Đạt Lang ! Ta nghe nhiều chuyện về ngươi, muốn nói với ngươi vài điều, nhưng chỗ này không tiện. Thôi để khi khác. Giờ hãy tìm Cổ tiên

sinh đã.

Dứt lời, đẩy tấm bình phong, đi ra phía sau. Thì thấy Cổ Huy Đạo bình thản nằm ngủ trong góc.

Đại Quán không tiện đánh thức, toan lui ra, nhưng Cổ Huy Đạo đã cựa