
ời mang áo đến quán Lạc Thiên tìm
Kim Phong tiên sinh trao lại giùm.
Chủ nhân thắc mắc toan hỏi, Thạch Đạt Lang vội gạt ngang:
- Mọi chi tiết, tại hạ đã viết trong thư, xin cố giúp cho.
Đồng thời lấy ra ít bạc vụn đưa tặng. Chủ nhân cười vui vẻ bỏ ngay vào bọc, mặt tươi như hoa:
- Được mà ! Được mà ! Khách quan khỏi quan tâm, lão sẽ làm giúp.
Thạch Đạt Lang lại mua một cái nón nan. Khi người nhà mang dép về, hắn
thay dép mới, buộc quai chằng lên đến cổ chân, thử đi thử lại nhiều lần, khi thấy vừa phải không chặt mà cũng không lỏng quá mới sửa lại áo và
kiếm đeo bên sườn, đội nón che kín nửa mặt và rời khỏi cửa hàng bách
hóa.
Tuyết vẫn rơi đều đều không ngớt. Những bông to và nhẹ hơn cả cánh hoa mai rụng.
oo Ven bờ sông, trông sang đường Tân Hổ, còn ánh đèn thưa thớt. Nhưng về phía đông gần rừng, ngoài mấy vòng tròn sáng vàng úa từ những cây đèn
đá tỏa ra, không có dấu tích gì chứng tỏ có sự sinh hoạt của cư dân. Khu này bình nhật đã ít người qua lại, ban đêm tuyết xuống càng vắng lặng.
Sự yên lặng càng rõ rệt hơn khi những mảng tuyết dầy đọng trên cành quá
nặng rớt xuống. Tiếng rớt “bịch” ngắn, gọn, không một âm vang, gợi cho
người nghe cái cảm giác bực bội như niềm hy vọng đột nhiên bị bóp nghẹt.
Trước thềm tòa cổ miếu ven sông, cổng đóng im ỉm, chừng hai chục người
quỳ gối cúi đầu khấn nguyện. Chuông từ xa vẳng lại năm tiếng, báo hiệu
giờ dậu đã qua. Đêm nay, tiếng chuông nghe trong và mạnh, như đâm thấu
tâm can, khiến mọi người hồi hộp, vô tình xích lại gần nhau. Họ mong tìm được thêm từ người bên cạnh chút hơi âm hay một niềm an ủi.
Hoa Sơn Điền Chính đứng dậy trước tiên:
- Anh em ! Như vậy đủ rồi ! Đã đầu giờ tuất, ta đi là vừa !
Cả bọn lục tục làm theo, xốc lại áo và buộc lại giày cỏ. Một người nói:
- Đêm nay lạnh lắm đấy, đừng buộc quai dép chặt quá, dễ đứt. Trời thế này, lẽ ra mang giày quai vải mới phải.
Điền Chính đã chuẩn bị kỹ ngay từ nhà, đầu thắt băng vải đen, tay đeo
bao da mềm hở ngón để sử kiếm cho tiện. Cả bọn nối đuôi nhau theo chủ
soái, lặng lẽ bước những bước vội vàng trên nền tuyết xốp. Bốn bề yên
lặng, chỉ nghe tiếng thở đều đều và hơi thở của họ bốc ra thành từng vệt khói trắng đục.
Khu xóm Liễu chỗ nào cũng đông đúc, duy chỉ có cánh đồng trống rỗng sau
Kim Các Tự là vắng vẻ. Ở đó ít lùm cây rậm rạp, chỉ có vài gốc thông trơ trọi và cỏ gianh cũng thấp, không làm cản trở cuộc giao đấu bằng bất cứ loại võ khí gì nên cả hai bên dù không ước hẹn, đều ngầm hiểu và cùng
hướng về phía đó trước tiên.
Giờ tuất quả có quá sớm. Tuy nhiên Hoa Sơn đã chọn và Thạch Đạt Lang
chấp nhận. Điền Chính nóng lòng trả hận, trì hoãn lâu e kẻ địch trốn mất nên gã quyết định hành động càng sớm càng tốt. Hạ Nguyên Cát thì được
lệnh lảng vảng gần nơi cổng đá nhà Hải Chính Hành với một võ sinh giữ
việc liên lạc. Cho nên khi bọn Thạch Đạt Lang lên cáng đến xóm Rokyjo,
Điền Chính đã được tin báo tức khắc.
Đi được một quãng còn cách Kim Các Tự khoảng chừng vài chục trượng, thấy có lửa lập lòe sau một bức tường đổ nát trên nền nhà cũ bỏ hoang, thầy
trò Hoa Sơn ngạc nhiên khựng lại:
- Ai ?
- Phải Điền thiếu gia không ?
Thì ra Ưng Đằng và Tích Quang.
Điền Chính hơi bực. Gã rất tin vào kiếm thuật của mình nên thấy đàn em
đến đông, gã tưởng họ coi thường mình, nhất là những người đó lại là hai tay xem ra bản lãnh có phần cao nhất phái. Gã buông sõng:
- Đến đây làm gì ?
- Chúng đệ sốt ruột quá, ở nhà không yên nên đến đây xem thiếu gia có điều gì sai phái chăng ?
Lời nói khéo của Ưng Đằng làm Điền Chính bớt giận. Tuy vậy gã cũng vẫn không thoải mái:
- Ta đến nhiều người quá. Nếu giết được nó mà giang hồ biết ta đông thế này, tất sẽ bảo ta ỷ chúng hiếp cô, mang tiếng.
- Không hề gì. Đây còn cách Kim Các Tự đến vài chục trượng, chúng đệ
ngồi cả đây phòng bất trắc để một mình thiếu gia tới đó trừng phạt nó.
- Cũng được !
- Chắc thiếu gia đi đường lạnh, ngồi đây sưởi ấm cái đã. Còn sớm, bây giờ mới khoảng giữa giờ tuất, vội gì !
Điền Chính đến gần đống lửa, Ưng Đằng nhích sang bên nhường chỗ. Đồ
chúng lục tục theo sau, quây quần bên ngọn lửa bốc cao. Điền Chính cởi
bao tay, giơ ra trước mặt sưởi, bẻ đốt ngón tay kêu răng rắc. Ánh lửa
hắt lên mặt hắn làm vằn lên những tia máu trên mặt và làm mặt gã đỏ ửng.
- Gần đây có hàng quán gì không ?
Điền Chính hỏi.
- Có, có một quán ở gần đây.
Điền Chính quay lại bảo người vừa nói:
- Vậy đi mua cho ta bình rượu.
- Mua rượu bây giờ ?
- Chứ gì ! Trời lạnh thế này, có chút rượu vào cho ấm bụng !
- Chắc gì họ còn mở.
- Cứ đập cửa lâu lâu vào, thế nào cũng được.
Đồ chúng Hoa Sơn biết vị chưởng môn mới của họ thích rượu. Sáng, trưa,
chiều, tối, không mấy khi là không thấy Điền thiếu gia chuếnh choáng.
Mãi rồi họ cũng chấp nhận, cho đấy là một cái tật vô hại. Bữa nay, trước khi ra đi, Điền Chính chỉ uống chút ít. Gã cũng biết cuộc giao chiến
đêm nay hết sức quan trọng, không những cho tính mệnh của gã mà còn cho
cả danh dự và tương lai môn phái nữa. Nhưng trời lạnh, ngồi bên đống lửa ấm áp, gã thấy thèm rượu hết sức.
Khi ngư