Thạch Kiếm

Thạch Kiếm

Tác giả: Tự Tỉnh

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 329070

Bình chọn: 9.00/10/907 lượt.

,

nghe ra nghẹn ngào thương cảm.

Lửu lụi dần, gian phòng tối hơn, chẳng ai để ý. Cử tọa dường như bị thôi miên bởi sức cám dỗ của tiếng đàn bi thiết. Mãi đến khi kết thúc, năm

ngón tay nàng phả cả vào bốn dây, nghe đánh “toang”, tưởng như không

chịu nổi những u uất, cây đàn muốn vỡ tung, mọi người mới giật mình sực

tỉnh.

Yến Nương để đàn lại chỗ cũ, khiêm nhượng:

- Tiện nữ còn phải học nhiều, xin quý tôn khách lượng thứ.

Tân khách cúi đầu không đáp. Nói gì cũng bằng thừa sau những tiếng đàn như thế.

Yến Nương gọi người nhà mang thêm củi, gây lửa lớn hơn.

Câu chuyện đổi sang nghệ thuật pha trà và uống trà của một vài sắc dân

miền bắc hải đảo. Dịp này Cổ Huy Đạo và Đại Quán chứng tỏ các vị quả là

những bậc hiểu biết uyên bác về nghệ thuật dùng trà.

Trời đã khuya, có lẽ cuối giờ sửu, mọi người từ tạ ra về. Yến Nương đứng bên cửa cảm ơn quan khách, cúi chào từng người trong khi khách lần lượt buộc giày cỏ bước xuống thềm.

Thạch Đạt Lang cũng ngỏ lời từ biệt, nhưng Yến Nương giữ lại. Nàng kéo áo hắn nói nhỏ:

- Hãy khoan ! Đại hiệp ở lại đây đêm nay. Bất cứ vì lý do gì thiếp cũng không để chàng về được.

Đạt Lang thẹn, mặt đỏ như gấc. Hắn vờ không nghe, cứ xăm xăm bước.

- Kim Phong tiên sinh ! Tiện nữ giữ Thạch đại hiệp ở lại tối nay, được không ?

Thạch Đạt Lang bối rối, gạt tay thiếu phụ ra:

- Cô nương tha lỗi, tại hạ phải về.

Nhưng Cổ Huy Đạo bước đến bên, đẩy nhẹ hắn vào phòng và ghé tai nói nhỏ:

- Tráng sĩ, sao lại thế ? Ở lại đi, lúc nào về cũng được.

Thạch Đạt Lang tưởng mọi người đồng lõa với nhau giữ hắn ở lại để trêu

cợt vì thấy hắn quê mùa. Nhưng nhìn nét mặt nghiêm trang của Cổ Huy Đạo

và Yến Nương, hắn thấy là không phải thế. Đại Quán lầm lì chẳng nói câu

nào, trong khi Hải Chính Hành và Lưu Cát cười lớn:

- Đạt Lang ! Ngươi là người có diễm phúc nhất Kyoto này đấy !

Bỗng một ả thị tỳ đạp tuyết hớt hải chạy đến bên Yến Nương nói nhỏ mấy câu.

Nghe xong, nàng nghiêm sắc mặt:

- Tiện nữ đoán quả không sai. Mấy đường hẻm sau nhà bị vây kín rồi, chỉ

có cổng chính là còn ra vào được, nhưng bị canh chừng. Ngoài đường nhiều kẻ đeo kiếm đứng tụm năm túm ba dòm ngó. Qúy khách phải cẩn thận, tiện

nữ đã cho gọi phu cáng đến đón quý vị Ở ngoài. Riêng Thạch đại hiệp thì

không thể nào dời đây được, nhất định phải ở lại.

Yến Nương phong cách đa tình rất mực, ngón đàn điêu luyện gây xúc động

lòng người, thế mà khi hữu sự, nàng lại tỏ ra can đảm vô cùng, bình tĩnh cắt công việc đâu ra đấy, chẳng kém gì nam nhi. Thấy vết máu trên tay

áo Thạch Đạt Lang, nàng có ý nghi, áy náy lo cho hắn nên đã phái người

đi dò xét.

Yến Nương kéo Thạch Đạt Lang vào nhà trong, khép cửa lại:

- Thạch đại hiệp ? Bây giờ đã biết chuyện gì xảy ra ở ngoài rồi, chàng còn muốn đi không ?

- Tại hạ phải đi.

Yến Nương nghiêm mặt:

- Để làm gì ? Để chứng tỏ chàng không sợ họ phải không ?

Đạt Lang lặng thinh. Yến Nương tiếp:

- Nếu đại hiệp sợ bị chê là hèn nhát thì sáng mai ra gặp họ cũng chẳng

muộn. Bây giờ họ đang phục kích, lại có số đông. Mãnh hổ nan địch quần

hồ, nếu để chàng rơi vào bẫy của họ rồi mất mạng thì chỉ làm trò cười

cho thiên hạ và uổng chí bình sinh.

- Xin cảm ơn cô nương đã cho nghe những lời xác đáng. Nhưng còn danh dự … - Tiện nữ biết. Tiện nữ không khuyên đại hiệp trốn chạy, chỉ lưu tâm

suy xét. Một cuộc xô xát xảy ra ở nơi này sẽ làm bao người vô tội chết

oan. Lòng nhân có cho phép chàng làm như thế không ? Xin nghĩ kỹ, đừng

vọng động ?

Thạch Đạt Lang cho là phải. Hắn xếp bằng trên chiếc bồ đoàn đặt ở góc phòng.

Nàng Yến ngồi bên lò sưởi, gọi:

- Thạch đại hiệp ! Đến đấy sưởi cho ấm, chỗ ấy lạnh lắm !

Nhưng hắn chối từ:

- Cô nương đi nghỉ, đừng quan tâm đến tại hạ. Khi nào trời sáng, tại hạ sẽ đi.

Mời mọc mãi, Thạch Đạt Lang vẫn chỉ cảm ơn, ngồi im như tượng. Thế nhưng sự vụng về của hắn không làm Yến Nương giận. Trái lại nàng thấy hắn có

một vẻ gì khác thường, rất quyến rũ.

Yến Nương hơn Thạch Đạt Lang chừng năm tuổi. Cảm tình nàng đối với hắn

như của một người chị mà cũng như của một người tình. Lẫn lộn, khiến

nàng háo hức, say mê.

Có người nói nếu coi đàn ông chỉ như con bò vắt sữa lấy lợi, thì hãy làm nghề ca kỹ. Đối với Yến Nương, điều này không đúng, vì nàng, tuy đã

được huấn luyện để trở thành một danh kỹ tài sắc vẹn toàn, tiểu nữ vẫn

không để mất đi bản chất dễ cảm, dễ rung động của lòng mình. Nàng vẫn

còn biết yêu, biết cảm.

Nhìn gã thanh niên ngồi kia, dáng cứng đơ, tuy là một kiếm sĩ đã xông

pha nhiều trận, nhưng hãy còn ngây dại trong tình trường, từ chối mọi

lời mời mọc, không dám đến cả nhìn mình nữa, như sợ ánh mắt mình mê

hoặc, nàng cảm thấy xót thương và tự nhiên trong lòng dâng lên một niềm

mến yêu dào dạt, như một trinh nữ lần đầu gặp người tình lý tưởng.

Tuyết ở mái hiên đổ xuống nghe như có ai nhảy vào vườn. Thạch Đạt Lang

rướn mình, nghe ngóng. Mỗi lần có tiếng động như thế, thần kinh hắn lại

căng thẳng, các chân tóc dựng đứng. Yến Nương rùng mình. Lúc gần sáng là lúc lạnh nhất trong đêm, nhưng không phải nàng rùng mình vì lạnh mà vì

nhìn gã


XtGem Forum catalog