
chế giễu đáp lại:
- Đó là những tên chó nào, chúng ta không cần biết. Anh em ! Xông vào bắt lấy nó!
Một kẻ nhảy đến định ôm Mãn Hà Chí. Hắn rút gươm đánh soạt, thuận tay
chém một nhát. Lưỡi gươm hớt qua tay kẻ kia, máu tuôn xối xả. Gã bèn lùi lại kêu ầm ĩ:
- Trời ơi ! Nó chặt cụt tay ta rồi !
Nghe tiếng kêu, trông máu chảy, cả bọn sợ hãi tưởng đâu chính máu mình tuôn ra.
Không ai bảo ai, tất cả cùng tản ra xa đến hàng trượng.
Mãn Hà Chí được thể vác gươm xông tới, đâm dứ người này một chiêu, chém giả kẻ kia một nhát. Cả bọn hè nhau chạy như vịt.
- Ha ha ! Chúng mày tưởng ta không phải Cát Xuyên Mộc chăng ? Cát Xuyên Mộc là ta đây ! Vô địch ! Vô địch !
Hắn vung kiếm veo véo, chém dọc phạt ngang, đắc ý như chưa bao giờ được
thế, rồi ngửa mặt nhìn trời cười khanh khách, răng trắng bóng dưới ánh
sao. Đột nhiên lòng hắn buồn rười rượi, miệng cười mà hai hàng lệ chứa
chan. Hắn vụng về tra kiếm vào vỏ, loạng choạng bước.
Dưới đất, chiếc hộp sơn then nằm trơ trọi. Miếng xà cừ cẩn trên nắp hộp phản chiếu ánh sao, lóe sáng như con đom đóm.
Tò mò, lão du tăng nhặt cái hộp lên. Lão ngạc nhiên, tay mân mê chiếc
hộp sơn then rồi trở ngược lại quán, ghé vào chỗ ánh sáng gần cửa, quan
sát kỹ.
- Hừ ! Hộp này là hộp đựng kim đơn của sư huynh ta đây mà. Triện son
đóng dưới đáy còn rõ. Nhưng ông chết rồi, sao cái hộp lại ở đây ?
Bèn chạy theo Mãn Hà Chí:
- Cát Xuyên Mộc ! Cát Xuyên Mộc !
Mãn Hà Chí vẫn thản nhiên đi. Trong cơn chán nản, hắn chẳng nhớ tên mình đã mạo nhận là gì nữa. Cho đến khi lão tăng ở đằng sau kéo áo hắn mới
sực tỉnh:
- Đại sư muốn gì ?
- Ngươi có phải là Cát Xuyên Mộc không ?
Giọng vị tăng nghiêm nghị khiến Mãn Hà Chí chột dạ:
- Phải. Ta là Cát Xuyên Mộc.
- Ta muốn hỏi một câu, ngươi phải nói thật.
- ...
- Ngươi lấy hộp kim đơn này ở đâu ?
- Hộp kim đơn nào ?
Mãn Hà Chí làm bộ lơ đãng.
- Hộp này.
Vừa nói, lão tăng vừa giơ chiếc hộp sơn then cẩn xà cừ ra trước mặt, tay kia nắm chắc cây thiền trượng. Chiếc nón nan hất ngược về phía sau,
gương mặt lão dưới ánh sao tuy trông không rõ nhưng rắn rỏi, gương mặt
của một tráng niên chứ không phải của một người tu hành đã có tuổi.
Mãn Hà Chí giật mình:
- Ngươi là ai ?
- Không cần nói tên ... Hãy trả lời câu ta hỏi:
Hộp này ngươi lấy ở đâu ?
- Không ở đâu cả. Ta vẫn mang trong mình từ trước.
- Nói láo ! Ngươi không thú nhận hả ?
Mãn Hà Chí ra vẻ ngây thơ:
- Thú nhận cái gì ?
- Ngươi không phải là Cát Xuyên Mộc !
Câu nói vừa dứt, cây thiền trượng đã vụt đánh véo một cái. Tránh không
kịp, Mãn Hà Chí bị trượng đập trúng, ngã lăn quay. May không trọng
thương, hắn bật dậy cắm đầu chạy.
Du tăng đuổi, nhặt gậy phóng theo. Chiếc thiền trượng lướt qua tai hắn
rớt xuống đất. Mãn Hà Chí kinh hãi, gia tăng cước lực. Hắn cứ chạy như
thế, chạy thục mạng, chẳng biết phương hướng trời đất gì nữa. Đằng sau,
nhà sư đuổi theo phóng gậy liên tiếp. Theo những ngõ hẻm ngoằn ngoèo,
may mắn hắn mấy lần tránh được chiếc gậy phóng tới.
Đến một chỗ cỏ rậm cao, nhà cửa thưa thớt, quay lại nhìn không thấy ai,
hắn mới liều ngồi xuống thở dốc. Mãn Hà Chí bị một phen vừa mệt vừa sợ.
“Ghê quá ! Cây trượng thật lợi hại. May nhờ mấy cái hẻm mình mới tránh
được. Chẳng biết tên hòa thượng giả đó là ai, có thù gì với mình. Thời
buổi này, quả không còn biết tin ai nữa !”.
Mãn Hà Chí khát quá. Bả vai đau, hắn đưa tay nắn, không thấy có triệu
chứng gì gãy xương, chỉ ê ẩm, chắc bầm bắp thịt vai thôi. Mừng thầm, hắn đi sâu vào trong ngõ, chú ý tìm nước. Gặp cái giếng lộ thiên, thành xây đá ong cao tới bụng, lại sẵn gầu để gần, hắn thả gầu xuống múc nước
uống một hơi rồi lấy nước vã vào mặt.
Mồ hôi nhễ nhại, nước lạnh làm hắn rùng mình khoan khoái. Đã khát, Mãn
Hà Chí ngồi nghỉ, dựa lưng ngay vào thành giếng. Nhìn lên trời, sao thưa lấm tấm. Sương chiều tan từ bao giờ. Mảnh trăng thượng tuần nhô lên
khỏi đầu hồi căn nhà gỗ, chiếu ánh sáng mờ đục trên mái ra. tồi tàn vào
những khung cửa sổ nhỏ xíu dán giấy.
Đám mây đen kéo qua mặt trăng trông như hình người, rìa đám mây vàng úa. Mãn Hà Chí mường tượng nhìn thấy bộ mặt hấp hối của người thanh niên
lẹm cằm, đôi mắt lạc thần, cái miệng méo xệch trông thật ghê sợ và dòng
nước rãi lẫn máu trào ra bên khóe mép. Hắn lấy tay dụi mắt, lắc lắc đầu
như để xua đuổi hình ảnh thương tâm vừa hiện ra. Hắn hối hận đã tiêu hết cả số tiền của người chết, nhưng tự hứa khi nào thành công sẽ hoàn lại
đủ số cho gia đình kẻ bất hạnh và sẽ dựng cho y một bia mộ bằng đá nữa.
Liên tưởng đến tờ chứng thư đề tên Cát Xuyên Mộc, hắn đưa tay vào bọc
tìm cuộn giấy dầu, thấy nó vẫn còn ở nguyên đó thì yên dạ. Dù sao, tờ
chứng thư và cái tên giả cũng đã giúp hắn rất nhiều. Mấy tháng gần đây,
hắn thường lang thang đến các nhà giàu xứ quê, trưng tấm chứng thư ra
hoặc dùng cái tên Cát Xuyên Mộc bịp những anh ngốc nghếch muốn học võ để kiếm bữa ăn và chỗ ngủ qua ngày.
“Tấm giấy này thế mà đắc dụng đáo để !”. Hắn tự nhủ, “Tội gì mà bỏ !”.
Mãn Hà Chí nhìn những căn nhà tồi tàn trong xóm. Dân khu này nghèo quá,
nhà cửa xập xệ,