Pair of Vintage Old School Fru
Anh Hùng Vô Lệ - Full

Anh Hùng Vô Lệ - Full

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 324995

Bình chọn: 8.00/10/499 lượt.

Mãnh biến sắc.

Hắn đương nhiên hiểu rõ "ngườiđó" mà Trác Thanh nói đến là ai. Câu nói đó giống như một đường roi quậttới, nhất thời hắn hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào.

Trác Thanh đã vòng tay cúi đầu:

- Vãn bối cáo từ.

Gã không ngờ thật đã quay người bướcđi, hơn nữa không sợ sau lưng có người chém một đau lên đầu hắn chút nào, cũngkhông nhìn Châu Mãnh thêm lần nào.

Trên trán Châu Mãnh đã nổi vồng gânxanh.

-- Hắn không thể để Trác Thanh đi,không thể để thuộc hạ của hắn nhìn thấy hắn vì một nữ nhân mà buông tha cừuđịch của bọn họ.

-- Nhưng hắn lại có thể để Điệp Vũvì vậy mà chết sao ?

Tiểu Cao đột nhiên thở dài.

"Không tưởng nỗi gã đã tínhđúng, tính đúng Hùng Sư Châu Mãnh tuyệt không thể giết một người phụng mệnh đếnthông tin, tay không tấc sắt". Mục quang của chàng quét bốn phía:

"Chuyện đó một khi thân là namtử hán tuyệt không thể làm, hà huống là Châu Mãnh".

Một đại hán thắt khăn trắng độtnhiên đứng dậy, nói lớn:

- Cao đại ca nói đúng, huynh đệ bọnta phải kính Cao đại ca một chén.

Tám mươi sáu đại hán lập tức đồngthanh hưởng ứng. Tiểu Cao phạch ngực:

- Được, đem rượu ra.

"Ta biết Châu Mãnh vẫn khôngbuông Điệp Vũ". Trác Đông Lai lạnh lùng thốt:

"Nhưng ta cũng không tưởng nỗihắn có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy".

Hắn có vẻ trầm tư mặc tưởng:

- Vì một nữ nhân mà dễ dàng phóng thacừu địch, Châu Mãnh lẽ nào không sợ đám huynh đệ của hắn khinh khi hắn ? Lẽ nàokhông sợ làm tổn thương sĩ khí của bọn họ ? Điệp Vũ lẽ nào thật có ma lực tolớn như vậy sao ?

Trác Đông Lai lại cười lạnh:

- Sĩ khí của bọn chúng tịnh không vìvậy mà tiêu tán.

- Tại sao ?

- Bởi vì Cao Tiệm Phi rất thấu hiểutâm tình của Châu Mãnh lúc đó, kịp thời giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, để chođám huynh đệ nghĩ hắn không giết ngươi tịnh không phải vì nữ sắc, mà vì nghĩakhí. Hai nước giao tranh, không chém sứ giả, Châu Mãnh quang minh lỗi lạc làmsao có thể giết một người tay không tấc sắt ?

Trong mắt Trác Thanh lộ xuất vẻ bộiphục tán thưởng:

- Cao Tiệm Phi thật đã nói như vậy.

Trác Đông Lai cười lạnh không ngừng:

- Người đó thật là hảo bằng hữu củaChâu Mãnh, đám huynh đệ của Châu Mãnh lại là một bầy heo.

"Kỳ thật có những người cũngkhông phải không minh bạch ý tứ của Cao Tiệm Phi".

Trác Thanh thốt:

"Nhưng bọn họ cũng không vì vậymà coi khinh Châu Mãnh".

- Ồ ?

"Bởi vì bọn họ tịnh không hyvọng Châu Mãnh thật sự lãnh khốc vô tình". Trác Thanh đáp:

"Bởi vì anh hùng chân chínhkhông phải là vô tình".

- Người ra sao mới chân chính là vôtình ?

"Kiêu hùng". Trác Thanhđáp:

"Anh hùng vô lệ, kiêu hùng vôtình".

Trong mắt Trác Đông Lai đột nhiênbắn ra những tia hàn quang sắc bén, nhìn chăm chăm lên mặt Trác Thanh một hồirất lâu mới lạnh lùng hỏi:

- Cao Tiệm Phi nếu quả không nói nhưvậy, Châu Mãnh có giết ngươi không ?

- Hắn cũng không thể.

- Tại sao ?

Thanh âm của Trác Thanh vừa lãnh đạmvừa bình tĩnh:

- Bởi vì trong tâm hắn, mạng củaĐiệp Vũ còn trân quý hơn nhiều so với mạng tôi.

Hoàng hôn.

Sau hoàng hôn.

Trong ốc tối mù, lại vẫn còn chưathắp đèn, Điệp Vũ luôn luôn không thích thắp đèn.

-- Đó có phải vì nàng sợ mình biếnthành một con thiêu thân bay thẳng vào ngọn lửa ?

Trong lò lập lòe ánh lửa, Điệp Vũđứng bên cạnh lò lửa, chầm chậm thoát hạ y phục trên người.

Thân thể nàng tinh oanh mềm mịn,trắng muốt không một tì vết.

Cửa bị đẩy mở, nàng biết có ngườitiến vào, nhưng nàng lại không quay đầu, bởi vì ngoại trừ Trác Đông Lai ra,không có ai khác dám tiến vào gian ốc này.

Nàng cúi mình, dịu dàng vuốt ve chânmình.

Thậm chí cả chính nàng đều có thểcảm thấy mỗi một bắp thịt nhún nhảy trên chân nàng dễ dàng khêu gợi dục tìnhcủa người ta ra sao.

Không ai kháng cự được thứ khiêukhích đó, chưa từng có một ai.

Cho nên nàng mới thấy kỳ quái.

Trác Đông Lai một mực nhìn nàng,nhưng cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ động tác gì.

Y phục múa mỏng manh, mỏng như cánhdơi, mặc trên người nàng chẳng khác nào khoác một lớp nguyệt quang, đẹp đến mứcmông lung, giữa mông lung nhìn càng đẹp, càng khiến cho người ta khó lòng khángcự.

Trác Đông Lai không ngờ vẫn đứng yênbất động.

Điệp Vũ chung quy nhịn không đượcphải quay đầu lại, đóa châu hoa cài tóc đang mân mê trên tay đột nhiên rơixuống đất.

Người hồi nãy bước vào không ngờkhông phải là Trác Đông Lai.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy mộtthiếu niên sắc mặt trắng nhợt đang đứng trước cửa nhìn nàng.

Điệp Vũ rất mau chóng khôi phục lạivẻ trấn định.

Nàng không tưởng nỗi ngoại trừ TrácĐông Lai ra còn có người dám xâm nhập gian phòng này, nhưng nàng đã quen bịngười ta nhìn ngó.

Chuyện duy nhất khiến cho nàng cảmthấy không quen thuộc là nhãn quang của người trẻ tuổi đó lúc nhìn nàng đềukhác biệt với bất cứ người nào khác.

Người khác lúc nhìn thân thể lõa lồvà đôi chân của nàng, trong mắt đều chừng như có một ngọn lửa bừng bừng thiêuđốt.

Ánh mắt của người trẻ tuổi đó lạilạnh như băng tuyết, như nham thạch, như lưỡi đao.

Trác Thanh nhìn Điệp Vũ, giống nhưđang nhìn một tảng băng tuyết, một khối nham thạch, một lưỡi đao.

Điệp Vũ cũng đang nhìn gã, nhìn mộthồi rất lâu, vẫn nhìn