Teya Salat
Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323091

Bình chọn: 7.00/10/309 lượt.

ược. Biết đâu chẳng liên quan tới ta?

Nó rón rén lại ghé tai bên cửa sổ nghe. Tiếng Hoàng Đức hỏi:

– Con đi chơi với Đào Kỳ, có thu được tin tức gì không?

Có tiếng Minh Châu đáp:

– Không có nhiều.

Rồi nàng thuật lại việc gặp vợ chồng Chu Thổ Quan cho Hoàng Đức nghe. Hoàng Đức nghe xong nói:

– Con phải nhớ, thái sư phụ và bố đưa con về đây để làm một việc trọng

đại cho nhà ta, cho việc khôi phục Lĩnh-nam. Từ lúc thái sư phụ gặp Đào

Kỳ, người đã nói với ta phải giữ nó ở trong trang, hy vọng cha, chú, cậu của nó sẽ tìm đến. Bấy giờ ta chỉ khẽ ra tay là bắt được hết. Nhưng bốn năm qua, chúng ta không được tin tức gì của họ. Rồi tự nhiên xảy ra vụ

thái sư phụ bị mất cắp, ta bị đánh trọng thương. Ta với đại sư bá và hai vị sư thúc gặp một đối thủ lợi hại bịt mặt trong đêm... Thái sư phụ

nghi tất cả chỉ do một người của Đào trang gây ra. Người này tất có vai

vế cao hơn Đào Thế Kiệt, nên võ công y cực cao. Từ đấy thái sư phụ tỏ ra chiều chuộng, thương yêu Đào Kỳ, cho con đi bên cạnh nó, may ra biết

được tung tích người kia.

Tiếng Minh Châu nói:

– Con thấy Đào Kỳ thực là người có khí phách, tại sao chúng ta phải coi

anh ấy là kẻ thù nghịch, mà không kéo anh ấy về với Thái-hà mưu đồ cùng

thống nhất võ công Lĩnh Nam.

– Con chẳng hiểu gì cả. Ta cần là cần người có võ công cao ẩn nấp trong

Thái-hà trang. Nếu kiếm được y ta sẽ có tất cả võ công tối cao của

Cửu-chân. Ta sẽ dùng võ công đó, cho những người khác của Cửu-chân tập.

Họ sẽ là người của ta, mà võ công tuyệt cao. Hôm nay ta biết chắc Đào Kỳ có liên lạc với người bí mật đó. Vì lúc Chu Quang ném Hoả-lựu, y đã

dùng thân pháp Long– biên, lẫn với Cửu-chân có pha Tản-viên. Đúng là thứ võ công của người bí mật đánh trong đêm hôm nọ.

– Con xin bố một điều, dù gì, cha cũng không được hại Đào đại ca.

– Con thực đoảng quá! Bố đã hứa gả con cho Chu Quang rồi, tháng sau sẽ cưới, tại sao con lại có tình ý với Đào Kỳ?

Tiếng Minh Châu gắt lên:

– Con có tình ý gì đâu? Con thấy anh ấy là người có tư cách, có chí khí thì không muốn hại anh ấy mà thôi.

Tiếng Hoàng Đức cười:

– Thái sư phụ biết hắn không có cảm tình với con. Hôm nay bọn con đi

chơi. Thái sư phụ cho người đi theo bén gót, thấy nó với sư tỷ Tường Qui tình ý đậm đà. Chiều nay hai người xuống cấm phòng của thái sư phụ tình tứ. Chúng ta biết hết. Thái sư phụ bảo để cho gã Đào Kỳ mê sư tỷ con,

rồi tháng sau gả sư tỷ cho họ Trương, làm cho nó thất tình, khổ sở, thì

tự nhiên để lộ hết chân tướng, chúng ta sẽ tìm ra kẻ bí mật kia là ai?

Những câu về sau Hoàng Đức nói nhỏ quá, Đào Kỳ không nghe thấy gì nữa.

Một lát thấy Hoàng Đức trở ra, Minh Châu khép cửa lại rồi vào phòng.

Đào Kỳ trở về phòng, toát mồ hôi lạnh:

– Thì ra bấy lâu nay ta vẫn là con chim mồi để bắt bố và cậu ta, nhưng

không hiểu người ở đâu mà không xuất hiện. May mắn ta đọc được võ công

trong cây gậy đồng, xuất hiện đánh với Hoàng Đức và bọn Đức Hiệp, chúng

tưởng ta là tiền bối cao nhân của Cửu-chân. Chúng còn độc ác, dùng cả

con cháu vào việc mưu đồ bất chính nữa. Nhưng... Minh Châu đối với ta

đầy chân tình. Tường Qui đối với ta tình sâu hơn biển. Ta không thể tiếp tục để cho nàng khổ sở nữa. Ta... phải thoát khỏi nơi này mới được.

Nhưng trước khi đi, ta phải từ biệt Tường Qui đã.

Nó lấy giấy viết mấy chữ:

Yểu điệu thục nữ,

Quân tử hảo cầu,

Cầu chi bất đắc:

Ngụ mị tư phục.

Du tai, du tai,

Triển, chuyển, phản trắc.

Mấy câu này nó lấy ý trong bài thơ Quan-thư của kinh Thi nói rằng “Có

người con gái xinh đẹp. Người quân tử đem lòng yêu mến mà cầu. Cầu mà

không được, nên ngủ, thức tưởng nhớ. Nhớ quá, quay phải, nằm sấp, nằm

ngửa đều thương”. Rồi nó lấy khăn che mặt, tiến lại phía phòng Tường

Qui. Nó khẽ đẩy cửa sổ, lén bỏ bức thư vào rồi lùi lại, đi về phía Nam

trang. Nó đi được một quãng thì nghe rõ ràng có người theo sau. Tiếng

chân rất nhẹ. Nó đoán là Hoàng Đức hoặc Đức Hiệp. Bất thình lình nó quay lại, thì thấy người kia ẩn vào gốc cây. Nó tiến tới gốc cây, vung tay

đẩy một chưởng. Người kia thấy bị lộ, cũng phóng chưởng đỡ lại. Hai

chưởng gặp nhau, bộp một tiếng. Người kia lùi lại, còn nó đứng im. Người kia lên tiếng:

– Thì ra ngươi.

Tiếng nói của Đức Hiệp. Đào Kỳ lại nói giọng khàn khàn:

– Chúng ta có cần tái đấu không?

Đức Hiệp không nói gì, trầm người xuống, phóng một chưởng cực mạnh về

phía trước. Nó nhận ra là chiêu Ác ngưu nan độ trong Phục ngưu thần

chưởng. Không muốn chùng chình lâu, nó cũng vận chiêu Ác ngưu nan độ Âm

nhu phản công. Bịch một tiếng. Đức Hiệp lùi lại, lảo đảo muốn không

vững. Một người trong bóng tối nhảy ra đỡ Đức Hiệp, phóng chưởng đánh

nó. Nó nhận ra chiêu Ngưu tẩu như phi, chưởng lực cực kỳ hùng mạnh, trên đời nó chưa từng thấy. Nó hít một hơi vận đủ mười thành công lực, đánh

trả bằng chiêu Ngưu tẩu như phi nhưng vận Âm kình. Bịch một tiếng, ngực

nó muốn nổ ra, người bắn về sau. Còn người kia lêu lên:

– Tuyệt lắm, đỡ chưởng nữa của ta.

Nó hoảng kinh, vì nhận ra tiếng Lê Đạo Sinh, nó vội nhảy trái, phóng vào đêm tối mất dạng.

Ghi chú của thuật giả:Kể từ năm 1975, c