The Soda Pop
Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323420

Bình chọn: 9.5.00/10/342 lượt.

nh phục được năm trong chín vị Lạc-hầu theo Hán. Hai Lạc-hầu chìm đắm vào vòng văn

chương, bỏ võ nghiệp. Còn Đào, Đinh trang thì dùng Song-quái vu vạ rằng

sắp khởi binh để thái thú mang quân tiêu trừ... Song ta ở trong tù năm

năm rồi, thành ra không rõ biến chuyển ra sao.

Đào Kỳ kể sơ lược tình hình bên ngoài cho Đặng Thi Kế nghe, rồi kết luận:

– Nguyễn tiền bối thì Lê tiên sinh giam để biết bí quyết võ công? Còn

tiền bối, tại sao Lê tiên sinh không giết, mà lại giam làm chi?

Đặng Thi Kế xoa đầu Đào Kỳ:

– Chú em hỏi câu này thật chí lý. Nguyên vì sau khi Văn-lang bị Thục

diệt. Tất cả võ công đều chép thành một bộ sách gọi là Văn-lang võ học

kỳ thư thường gọi tắt là Văn-lang võ kinh, cất ở một nơi cực kỳ bí mật,

chỉ người chưởng môn mới biết. Người chưởng môn cần phải giữ cây búa của sư tổ truyền lại. Với cây búa đó thì mới mong tìm được võ kinh. Thế

nhưng từ bốn đời rồi, thái sư tổ của ta có đến nơi cất dấu võ kinh thì

không còn nữa, thành ra cái búa chỉ có tính cách tượng trưng mà thôi.

Hiện những ai muốn thành anh hùng vô địch, cần có yếu quyết nội công

Văn-lang hoặc Cửu-chân thiên về Dương cương, hợp với nội công Âm nhu của Long-biên. Sư thúc ta biết thế nên bắt giam Nguyễn tiên sinh đây để bắt người truyền nội công Âm nhu cho hợp với nội công Dương cương của phái

Tản-viên người đã tập được. Ta biết sư thúc vì muốn thống nhất các phái

võ, để khởi binh làm vua Lĩnh-nam. Việc phất cờ thì ai cũng đồng ý,

nhưng phương thức thống nhất bá đạo như vậy thì thực là phi đạo đức,

trái với hiệp nghĩa giang hồ.

Nguyễn Phan bảo Đào Kỳ:

– Cháu phải trở về tìm cách ăn cắp cây búa của sư tổ Sơn Tinh đến đây cứu Đặng Thi Kế.

Đặng Thi Kế cúi đầu buồn thảm:

– Nguyễn tiền bối! Chậm mất rồi. Sư thúc cho tôi uống thuốc độc, gân cốt nhũn hết, tôi có được cứu ra cũng thành vô dụng. Hơn nữa Văn-lang vũ

kinh hiện lưu lạc nơi nào không biết. Tuy vậy người nào được Văn-lang vũ kinh cũng vô ích. Vì khi xưa Vạn-tín hầu chỉnh đốn lại, có chép làm hai bản, một bản trả cho phái Tản-viên, một bản người giữ. Nhưng người chỉ

truyền cho đệ tử người những gì về Âm nhu của người, còn những gì về

Dương cương của Tản-viên thì trả cho Tản-viên. Tuy người chép, nhưng mỗi câu chép thiếu một chữ. Để nếu người ngoài bắt được, luyện cũng không

kết quả. Những chữ thiếu đó, người chế thành bài quyết, phái Tản-viên

chỉ truyền cho chưởng môn mà thôi. Bây giờ Đào tiểu hữu ở đây, ta truyền cho ngươi, để một mai nếu có hậu thế nào tìm ra bộ Văn– lang vũ kinh

thì tiểu hữu truyền cho họ bài quyết, họ luyện tập sẽ trở thành anh hùng vô địch.

Ông ghé vào tai Đào Kỳ đọc bài quyết dài 40 câu. Đào Kỳ nhẩm một lúc thì thuộc ngay.

Đặng Thi Kế nói:

– Bây giờ tiểu hữu đi tìm búa đi, rồi đến đây cứu chúng ta một thể.

Đào Kỳ đưa Nguyễn Phan về phòng, bóp vòng xích lại như cũ. Khoá cửa các

phòng giam, rồi theo đường cũ trở ra. Nó về tới phòng thì đã sang canh

năm. Nó vội rửa mặt, xúc miệng rồi đến phòng Phương Lan. Nó nghiệm thấy

rằng gần đây Phương Lan không thường ở nhà. Nàng hay dùng xe ngựa đi

ngao du các nơi, đến chiều tối mới về. Lục Mạnh Tân cũng không thấy đến

giảng sách nữa.

Hôm nay nó chờ Phương Lan đến tối cũng không thấy nàng về. Nó đóng cửa

phòng sách rồi đi ăn cơm. Cơm chiều xong, nó định ra phía sau trang ngắm mặt trời lặn thì Đức Hiệp gọi nó:

– Chú em! Chú đi với ta lên gặp Lê lạc hầu.

Đào Kỳ rùng mình:

– Không lẽ Lê Đạo Sinh đã biết những việc của ta, nên gọi để hành tội chăng?

Nghĩ một lát nó biết là không phải. Nếu Lê Đạo Sinh biết những việc đó

thì y đã tức tốc giết nó hay giam nó để diệt khẩu, chứ đời nào lại gọi

tử tế thế này. Tới cửa đại sảnh, Đức Hiệp hô lớn:

– Văn Lang đến hầu sư phụ.

Lê Đạo Sinh nói vọng ra:

– Cứ vào đi.

Đào Kỳ bước vào thi lễ. Đạo Sinh chỉ ghế cho nó ngồi:

– Cho phép ngươi ngồi.

Chậm chạm một lúc rồi Đạo Sinh nói:

– Văn-lang, người làm thư đồng cho tiểu thư bấy lâu, ngươi có thấy con ta hành động gì khác lạ không?

Đào Kỳ nói ngay:

– Tôi không để ý nên không rõ. Có điều mấy ngày gần đây, tiểu thư thường vắng nhà luôn. Lục tiên sinh cũng không đến giảng sách nữa.

Lê Đạo Sinh nói:

– Con ta và Lục tiên sinh mất tích từ hôm qua.

Đào Kỳ ngạc nhiên:

– Ai mà dám cả gan bắt cóc tiểu thư với Lục tiên sinh?

Đạo Sinh lắc đầu:

– Không ai bắt cóc cả! Nhưng con gái ta đã bỏ nhà trốn theo Lục tiên

sinh rồi. Lục tiên sinh tư tình với con gái ta, nó có mang. Tiên sinh sợ ta bắt lỗi, cùng nó trốn đi. Trong trang không ai biết, chỉ có ta với

ngươi mà thôi. Bây giờ ta cho người đi tìm về. Vậy ngươi phải kín miệng, việc này lộ ra là ta giết ngươi liền. Ai hỏi ngươi tiểu thư đi đâu, thì ngươi phải nói là tiểu thư đi Mê-linh thăm họ ngoại. Kể từ giờ phút

này, ngươi được lên đây hầu cận ta.

Đào Kỳ nghe lời nói ngọt ngào của Lê Đạo Sinh nhưng nó cảm thấy ớn da

gà. Nó biết nếu Lê tìm không ra con gái, thì y sẽ giết nó để bịt miệng.

Tuy trong lòng biết vậy, nhưng mặt ngoài nó vẫn giả bình tĩnh để qua mặt Lê Đạo Sinh.

Công việc hàng ngày của nó rất bận rộn, vì Lê Đạo Sinh luôn luôn có

khác