Nếu mày la lên thì tao bóp cổ cho chết.
Nó xé quần áo nhét vào mồm tên quân Hán, trói lại, lột quần áo mặc vào.
Nhìn trước, nhìn sau không có ai, nó ra sân huyện đường, cởi dây cương
ngựa vọt lên lưng phi như bay. Tên quân giữ ngựa quát lên:
– Chu Tấn, sao mày dám cỡi ngựa của đại nhân?
Ðào Kỳ phi ngựa như bay, nó sợ quân Hán đuổi theo, cho ngựa rẽ vào một
cánh đồng cỏ, rồi vượt một lạch nhỏ qua bên kia. Nó thấy phía trước có
xóm làng ở, cho ngựa tiến vào.
Vừa đến gần cổng, nó định lên tiếng gọi người mở cửa, bỗng nó cảm thấy
nghẹt thỏ như có ai đánh trộm trên đầu. Nó cúi rạp người xuống tránh,
thì người đánh đó đổi chiêu, chụp vào gáy nó. Nó bị nhấc lên khỏi mình
ngựa. Người chụp nó cũng nhảy lên lưng ngựa, giật cương cho chạy trở về.
Nó ngạc nhiên:
– Quái nhân này là ai, mà bản lĩnh đến dường này? Ngay Phong-châu song
quái cũng không thể bắt ta dễ dàng như thế, thì bản lãnh người phải cao
lắm.
Bao nhiêu sợ hãi biến hết, chỉ còn lại sự kính phục, nó nói:
– Tôi chịu thua rồi, chịu phục rồi! Tiền bối, người là cao nhân môn phái nào vậy? Trên đời tôi chưa từng thấy ai võ công cao như người.
Người đó vẫn không nói, để Kỳ ngồi trước ông, cho ngựa chạy. Ðào Kỳ
tuyệt không quay đầu lại được, nên không biết người bắt mình là ai.
Nói lại nói:
– Tiền bối, tôi chịu thua, chịu phục rồi, người phải cho tôi biết đại danh chứ. Sao không chịu lên tiếng?
Người kia vẫn không nói gì, tiếp tục ruổi ngựa, chỉ một lát Ðào Kỳ lại nhận ra là huyện đường Long-biên, nó tỉnh ngộ kêu lên:
– Thì ra ngươi là một đại tôn sư Giao-chỉ, nhưng đi làm chó săn cho Hán, thực ô nhục quá.
Người kia bây giờ mới lên tiếng:
– Dù ngươi có phép biến hoá đến đâu, cũng không thoát khỏi tay ta.
Người kia dẫn nó vào cổng đường, rồi ném nó xuống. Nó biết nếu để ném
xuống thì đau lắm, nên nó lộn đi một vòng rồi đứng dậy. Thế lộn này
chính Nghiêm Sơn dạy nó. Người kia quát lớn:
– Ngươi với Quế-lâm thần kiếm là gì?
Ðào Kỳ nghĩ:
– Nếu mình cứng đầu, cứng cổ, thì nó đánh cho thiệt thân, chi bằng ta mang Nghiêm đại ca ra doạ nó chơi.
Ðào Kỳ nói:
– Chả là gì cả, nhưng ta kêu hắn là đại ca, còn hắn kêu ta là tiểu sư đệ. Ta nói gì đại ca ta cũng nghe hết.
Bây giờ nó mới có dịp nhìn quái nhân, y khoảng 60 tuổi, thân thể gầy như một xác chết, mắt sâu, râu dài tới ngực, nhưng con mắt cực kỳ tinh anh. Y ngồi vào bàn, hỏi Ðào Kỳ:
– Mi còn muốn trốn nữa không?
Ðào Kỳ xì một tiếng:
– Mi ỷ lớn hiếp nhỏ, thực không biết nhục.
Quái nhân nói:
– Sáng nay mi đi với hai người con gái. Một đứa sử dụng kiếm pháp của
phái Long-biên, một đứa sử dụng kiếm pháp của phái Cửu Chân-các ngươi đã giết mất tám quân Hán, tội không nhỏ. Lúc ngươi đánh với đệ tử ta ở bờ
sông thì dùng kiếm pháp của phái Tản-viên, thế nhảy của ngươi xuống sông thì của phái Cửu-chân. Thế lộn vừa rồi là của phái Quế-lâm. Vậy thì
ngươi là người của phái nào?
Quả thực Ðào Kỳ có học lóm của Song-quái một thế kiếm khi nguy nan tự xử để cứu mạng. Còn thế lộn thì nó học của Nghiêm Sơn. Nó cười trả lời:
– Ngươi mà tìm được môn hộ của ta thì ta mới phục ngươi.
Quái nhân nói:
– Ta đấu với ngươi trong mười hiệp là ta tìm được môn hộ ngươi ngay. Nếu trong mười hiệp mà ta không tìm được môn hộ ngươi, thì ta bảo đệ tử ta
tha ngươi ra. Y là Huyện-úy Long-biên, chính y đã bắt ngươi ở bờ sông
hồi sáng nay.
Ðào Kỳ cười:
– Ðược, ngươi giữ lấy lời. Ta cũng hứa nếu trong mười hiệp mà ngươi tìm được môn hộ của ta, thì ta xin theo hầu ngươi suốt đời.
Nói rồi nó co hai tay vào ngực, tay trái lật xuống dưới, tay phải đánh
thẳng vào mặt quái nhân. Quái nhân lùi lại tránh, tay phải thuận thế đảo xuống dưới đánh vào bụng Ðào Kỳ, rồi nói:
– Ðây là quyền pháp của họ Quách ở Nhật Nam.
Ðào Kỳ lộn đầo xuống dưới, hai chân cong như con tôm, đánh vào mặt y. Y bước xéo sang phải để tránh, rồi nói:
– Ðây là Ðảo vĩ cước của phái Long-biên.
Ðào Kỳ phục quái nhân là người bác học, y đánh liền sáu chiêu của các
môn phái nhỏ, quái nhân đều kêu ra được cả. Quái nhân bỗng tỉnh ngộ:
– Chết thực! Ðã trải qua tám chiêu rồi, ta mà còn nhường thì nguy mất.
Quái nhân đánh một quyền vào mặt Ðào Kỳ, nó vội lộn ngươi đi hai vòng
tránh. Nhưng quái nhân đã túm lấy ngực nó nhấc lên định vật xuống. Nó
vội xỉa hai tay vào mắt y, y buông nó ra. Nó biến chiêu xỉa thành ưng
trảo chụp vai quái nhân, lộn một vòng qua đầu y, rồi xuống đất.
Nó reo lên:
– Tiền bối, người thua ta rồi.
Quái nhân ngồi xuống ghế cười:
– Ta thắng! Vì không những tìm ra môn hộ, mà còn biết tên sư phụ của
ngươi, biết tên của ngươi nữa. Ta nói cho ngươi biết: Ngươi thuộc phái
Cửu-chân. Sư phụ của ngươi là cha ngươi, tên là Ðào Thế Kiệt. Ngươi tên
là Ðào Kỳ, năm nay ngươi đúng 13 tuổi.
Ðào Kỳ há hốc mồm ra phục. Nhưng nó chợt tỉnh ngộ. Trong lúc nguy nan nó đã sử dụng võ công bản môn để tự cứu, nên bị lộ. Nó nhăn mặt nói:
– Thôi ta thua ngươi, ngươi muốn giết ta thì giết đi.
Người kia nói:
– Ta muốn hỏi ngươi, hiện giờ cha mẹ ngươi ở đâu?
Ðào Kỳ thấy không dấu y được nữa, nói thực:
– Sau trận đánh ở Cửu-chân mấy tháng trước đây