The Soda Pop
Yeoboya

Yeoboya

Tác giả: BuBBle

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325235

Bình chọn: 7.5.00/10/523 lượt.

ng gặp, trông em khác đi nhiều đấy.

Tôi cười nhẹ mà tỏ vẻ hớn hở lắm.

_Trông em gầy đi đúng không?

_Không, em xấu đi.

Tôi làm mặt mèo. Thế này mà tôi nghĩ anh ta yêu tôi, tôi điên rồi.

_Chà, cây cà chua vẫn còn sống cơ à? – Anh chỉ tay về phía ban công, nơi tôi trồng cây cà chua và cây xương rồng.

_Cây anh chăm thì sao?

_Chết từ bao lâu rồi?

_Em đã bảo anh là phải chăm nó rồi cơ mà. – Tôi gắt lên.

_Anh đâu có thời gian. Em về mà chăm.

Tôi im lặng. Ý anh là về ở với anh? Hay là ý anh là thỉnh thoảng ghé qua nhà?

_Đùa thôi, nó vẫn còn sống. Bận mấy anh cũng cố tạt qua nhà xem nó thế nào. Em nhờ anh mà, sao có thể làm không tốt.

Tôi cười nhẹ.

_Đi chưa?

***

Dọc đường về, chúng tôi cũng chẳng làm gì nhiều nhặn, duy chỉ có một thứ lôi kéo sự chú ý của tôi, thực chất là chính tôi đã chìm đắm trong điều đó.

Yoseob đã hát bài hát tôi tặng cho anh bằng tiếng Việt. Đôi chỗ phát âm chưa chuẩn nhưng thanh âm thì chẳng lẫn được vào đâu.

_Bài này nổi tiếng lắm.

_Thật sao? Lâu rồi em cũng không có thời gian lên mạng.

_Uhm. Junhyung vẫn cứ tấm tắc khen em mãi là làm sao em có thể viết vài nốt nhạc, ngân nga vài đoạn rồi viết được một bản nhạc hay đến vậy.

Tôi trầm ngâm chẳng đáp. Chẳng lẽ lại nói vì đó là tình yêu em dành cho anh.

***

Chúng tôi về đến nhà khi bố mẹ đã chuẩn bị sẵn hết bàn ăn, phận làm dâu, tôi thấy ngại khi đến là nhảy vào bàn ăn luôn. Mẹ chỉ cười bảo rằng bố quá háo hức vì lâu lắm rồi hai đứa mới về chơi nên cứ giục mẹ nấu cơm sớm. Tôi khẽ liếc nhìn bố, lại tự vấn rằng nếu biết rằng tôi đã chuyển ra ngoài sống, tách xa Yoseob ra, liệu ông có buồn? Mà hình như Yoseob cũng gầy đi thì phải.

Cả gia đình thưởng thức bữa ăn ngon lành, Haeyeon đi chơi với công ty nên không có nhà.

Buổi tối, bố mẹ có tiệc cưới con của một người bạn nên chỉ còn lại tôi với Yoseob.

_Em có muốn ra biển không?

_Gần đây có biển sao? – Tôi ngạc nhiên.

_Khoảng 10km có biển nhân tạo. – Yoseob cười ầm lên.

Tôi nhăn trán nhìn anh.

_Vậy đi ăn thứ gì đó em thích rồi đi khu giải trí nhé.

Tôi gật đầu cái rụp, khu giải trí là hình thức xả stress tốt nhất mà tôi có thể nghĩ tới.

Chúng tôi đi ăn thịt nướng no nê rồi tới khu giải trí. Chỉ có hai người mà như thể chưa bao giờ tôi được vui đến thế. Tôi định rủ Yoseob chơi trò audition, dậm nhảy theo điệu nhạc được điểm số cao nhất để được thưởng một con gấu bông rất lớn rồi mường tượng tôi ôm nó hồ hởi bước đi nhưng sự thực thì vô cùng phũ phàng.

_Em muốn bị “tóm” hả?

Tôi thấy mắt Yoseob đảo quanh ở những chỗ đông người như thế này, kiểu như tôi cũng tự nhiên quên mất rằng lúc nào cũng phải giữ khoảng cách 5m đối với anh.

Anh chơi audition một mình, tôi đứng ngoài giả như một người khách trong trung tâm, nhìn theo anh nhảy, người ta vỗ tay, tôi vỗ theo, hú hét tôi cũng hét. Cuối cùng anh cũng thắng được con gấu to tướng rồi giả vờ tặng cho một người gần đó – là tôi. Dĩ nhiên.

CHAP 26 : IF… (6)

Tôi cũng giả vờ như hạnh phúc lắm nên vui vẻ đón nhận và còn xin chụp ảnh cùng.

_Em có muốn đi dạo không? Thực ra là đi bộ về. Haha. – Yoseob nói nhỏ vào tai tôi.

Tôi gật đầu. Thực ra… đi với Yoseob thì chân trời góc bể tôi cũng đi.

Khi đã ra khỏi trung tâm vui chơi đó, anh bước đằng trước, tôi đằng sau, ôm lấy con gấu nặc nè bước đi. Nó không nặng nhưng quá to. Thấy tôi đi chậm, anh ngoái lại nhìn tôi loay hoay với con gấu bèn bảo tôi đưa nó cho anh, anh cõng nó trên lưng trông người còn to hơn cả gấu.

10 giờ, chúng tôi về đến nhà, bố mẹ vẫn chưa về. Tôi quyết định tắm và ngủ ở phòng Haeyeon. Nhưng bà chị quái quỷ lại vẫn như lần trước, quyết tâm không mở cửa phòng cho tôi.

Yoseob thở dài.

_Chị ấy toàn thế đấy. Em tắm trước đi.

Tôi giậm chân, bà chị chồng này thật sự rất đáng ghét, đã vậy còn nói vọng sang.

_Vợ chồng thì tắm chung, ngủ chung có làm sao.

Tôi cầm quần áo vào tắm, tắm xong đi ra đã thấy Yoseob nằm ngủ mất rồi. Chắc cũng mệt. Tôi ngó quanh xem có chăn đệm gì không để kéo ra nằm dưới sàn, cho Yoseob nằm trên giường thì không có nên đành gọi anh dậy.

_Sao thế? – Yoseob vẫn vậy, chỉ cần gọi nhẹ là tỉnh, anh ngủ thường không sâu cho lắm.

_Uhm… anh đi tìm chăn với đệm cho em ngủ đi, em không biết ở đâu cả.

_Sao phải tìm?

_Tìm cho em ngủ. – Tôi lay lay người anh, Yoseob dường như chưa tỉnh ngủ.

_Thì nằm chung cũng được mà. – Anh lại lăn ra giường.

_Anh bị làm sao vậy? – Tôi trợn mắt. Ngủ cùng thì cũng được thôi, chẳng sao cả nhưng tôi lại sợ anh bảo tôi dễ dãi.

_Vậy em ngủ trên giường đi, anh đi tắm rồi lát sẽ tìm chăn đệm, anh sẽ ngủ dưới sàn.

Tôi gật đầu. Gì thì gì tôi cũng là khách, thế là tôi an tâm đi ngủ.

Nửa đêm tỉnh dậy thì thấy cái lưng của Yoseob lù lù quay vào mặt. Thôi kệ, chẳng sao, tôi an tâm ngủ tiếp. Đằng nào cũng đâu có làm gì.

***

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, mẹ và Haeyeon cứ nhìn thấy tôi lại cười khúc khích. Tôi thấy lạ bèn hỏi Yoseob, anh cũng ngơ ngơ chẳng biết gì. Cuối cùng liều mạng hỏi Haeyeon, chị mới bảo sáng nay đẩy cửa phòng Yoseob vào mới thấy hai đứa đang ôm nhau ngủ.

Tôi ôm