Pair of Vintage Old School Fru
Yeoboya

Yeoboya

Tác giả: BuBBle

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325341

Bình chọn: 10.00/10/534 lượt.

đấy. Về đến nhà, 4 bức tường, chả biết làm gì cả. Vứt túi xách lên giường, tôi đi tắm, nên tắm giặt rồi ăn uống ngủ nghỉ sớm. Mà thực ra, tôi lại như ngày học Đại học, lười biếng chỉ ở nhà nghịch Internet cả ngày.

Tắm xong sờ tới điện thoại mới biết có cuộc gọi nhỡ.

_Anh gọi em có chuyện gì vậy? – Là Yoseob gọi, tôi gọi lại.

_Sao trong tài khoản có nhiều tiền vậy Giang?

_Tiền gì ạ? Tiền hàng tháng anh gửi vào thôi chứ làm gì có tiền gì? – Tôi ngao ngán trả lời. Chưa gì đã check tiền rồi à? Tôi đã bảo tôi chẳng tiêu tiền của anh mà.

_ Có tin nhắn từ ngân hàng gửi tới, hầu như ngày nào cũng có, hôm kia, hôm qua, hôm nay phải có tới mấy người gửi tiền vào tài khoản, có phải người em quen không?

_Anh đọc tên xem nào.

Yoseob đọc một lèo phải gần chục người, toàn cái tên lạ hoắc.

_Em không biết. – Tôi ngây người chả hiểu gì rồi đột nhiên nhớ tới vụ bản quyền bài hát. – Chắc là tiền bản quyền bài hát.

_Em nói gì?

_Cái bài hát hôm sinh nhật anh. – Tôi cố gắng cười, không muốn nhắc lại cái chuyện đó thêm nữa. – Junhyung đưa em đi đăng ký bản quyền. Em viết số tài khoản của anh.

Tôi nghe tiếng Yoseob thở dài.

_Để anh chuyển trả em.

_Không cần. – Tôi cản. – Anh chuyển một nửa biếu mẹ đi, em chẳng rõ được bao nhiêu nhưng như anh nói chắc cũng được nhiều, còn một nửa, anh đi mua gì đó cho mình đi, em thấy anh cần thay điện thoại mới cho hợp thời rồi đấy. Đó là quà sinh nhật của em dành cho anh mà. – Cố gắng tạo tiếng cười trong điện thoại mà thực ra khóe mắt tôi rưng rưng. Tại sao tôi lại muốn về với anh thế này chứ.

Yoseob không bình luận gì thêm, cúp máy.

Tôi bật bếp gas nấu mỳ, bát mỳ thơm phức mà có cảm giác mặn quá, ăn được hai miếng, không nuốt được thêm, tôi đổ đi.

Nói gì thì nói, với tôi, tình cảm dành cho Yoseob quá sâu đậm rồi.

***

Từ hôm đó, chẳng thấy Yoseob nói gì thêm cả.

Ba ngày sau, tôi lại tới phỏng vấn lần hai.

Khi tôi tới MinHwa, chỉ còn 5 người.

Dường như tất cả đều là người Việt hoặc biết tiếng Việt thì phải, rôm rả nói chuyện, hỏi nhau quê quán rồi tới chuyện trên trời dưới biển.

Phỏng vấn chúng tôi là Phó giám đốc nhân sự, Phó giám đốc tài chính và Trưởng phòng kinh doanh. Tôi đảo mắt một lượt, chả phải tuyển trợ lý Giám đốc thì người đó phải có mặt ở đây hay sao? Kiểu như thấy ai vừa mắt thì tuyển vào ấy.

Số thứ tự phỏng vấn của tôi là 4. Số tử rồi. Trời ơi. Tôi run run ngồi nghe những người trước trả lời phỏng vấn. Cô gái ở số 2 trả lời rất tuyệt, ngoại hình cũng đẹp nữa. Kín đáo liếc mắt qua cô gái ấy, tôi lại càng run. Nếu tôi mà là người phỏng vấn, tôi chọn cô ấy luôn.

CHAP 24 : NEW LIFE, NEW JOB. (4)

Đến lượt tôi, người Phó giám đốc nhân sự là nam, tầm trên 40 tuổi, hỏi tôi một chút về quản lý nhân sự.

_Nếu khách hàng có thái độ, hành động sai với nhân viên, cô bênh ai?

_Để giữ chữ tín cho doanh nghiệp, khách hàng là Thượng đế. – Tôi trả lời ngắn gọn. – Tuy nhiên nếu là hành vi vi phạm pháp luật, tôi bảo vệ nhân viên của mình.

_Cô đánh giá ra sao về tình hình tài chính của MinHwa? – Phó giám đốc tài chính lại còn khá trẻ, khoảng tầm 30 tuổi ra câu hỏi cho tôi.

_Cơ cấu vốn vay còn khá cao nên có gánh nặng lớn về chi phí tài chính. – Tôi chỉ nêu ra vấn đề lớn và nhức nhối nhất của MinHwa mà tôi nhận thấy.

_Tình trạng hôn nhân của cô bị bỏ trống, mặc dù không phải bắt buộc điền vào CV nhưng tôi có thể hỏi về nó không? – Trưởng phòng kinh doanh là nữ, cũng khá xinh đẹp hỏi một câu về đời sống bên ngoài của tôi, phòng phỏng vấn ai nấy đều sửng sốt, tôi cũng không ngoại trừ.

Hai câu hỏi trước tôi đều trả lời khá trôi chảy còn câu hỏi này thực sự làm tôi bối rối. Những người khác chỉ bị hỏi về chuyên môn, còn riêng tôi bị moi móc về đời sống riêng tư. Nếu có sự khác biệt này có thể họ đã nhắm tôi cho vị trí này. Nhưng hỏi về đời sống riêng là điều tôi rất ghét. Tôi để tay trên đùi, cậy cậy móng tay ngón cái.

_Tôi mới thất tình. – Cuối cùng, tôi cũng thành thực mà trả lời.

Chuyển sang phỏng vấn người tiếp theo mà tôi vẫn chưa thoát khỏi được câu hỏi khi nãy. Cho đến tận khi bước chân ra khỏi tòa nhà đó, tôi vẫn còn mải nghĩ tới tình trạng hôn nhân của mình.

Chắc tôi làm không tốt lắm, có lẽ nên nói rằng mình vẫn còn độc thân, con gái độc thân thì làm trợ lý đi đây đi đó chả phải quan tâm tới điều gì, hợp với công việc hơn, chuyên tâm hơn.

Tôi thở dài, lẽ ra nên nộp vài công ty một lúc, đi phỏng vấn một lèo cho dễ, nhưng tôi lại cứ có hứng thú với cái công ty này. Hơn nữa, nếu đi công tác với sếp có thể tranh thủ về thăm nhà, công tác 1 tuần thì xin về 2 ngày chắc là được.

Họ hẹn sẽ gọi cho ứng cử viên thành công trong vòng 1 tuần.

Tôi nghĩ trong thời gian đợi chờ, cũng nên đi nộp hồ sơ mấy công ty khác. Vì vậy, tôi về nhà, liên tục viết hồ sơ, CV để apply.

Từ khi chuyển khỏi nhà, thi thoảng, tôi gặp Long và Khánh, vẫn giữ mối quan hệ rất tốt với họ.

Sinh nhật Long sắp tới, tôi cũng được Long rủ tới ăn mừng với P&P, thấy bảo mấy đứa nhỏ nhớ tôi lắm.

Tôi cười ngoác miệng. Đấy, xa Yoseob tôi sống tốt vậy cơ mà? Tôi ăn cơm đủ 3 bữa, thực ra là 2 thôi vì có hôm