
ết, hơn nữa tôi phải tách hoàn toàn ra khỏi con người tên Yoseob đó. An toàn, an toàn. Nếu như anh lo cho tôi như vậy thì ngay từ đầu đã không đồng ý cho tôi rời khỏi cái ngôi nhà ấy chứ. Nếu như lo cho tôi như vậy thì… Aish, không nghĩ tới tên đó nữa.
Cũng may có Khánh thuê hộ tôi một căn hộ nho nhỏ đủ để sống, đặt cọc trước, bao giờ tới thì mới phải thanh toán tiền nhà hàng tháng. Khánh cũng ngạc nhiên nhiều, tôi bảo chỗ cũ tăng giá nhà vả lại hàng xóm có đôi vợ chồng suốt ngày cãi nhau nên phải chuyển đi. Khánh vỗ vai tôi ra chiều an ủi, gọi điện thoại một lúc thì cũng kiếm được nhà cho tôi, người mới chuyển đi là bạn của bạn của bạn, đại loại dây mơ rễ má với Khánh nên tôi cũng thấy yên tâm.
***
Tôi đã chuyển đồ đi một cách lặng lẽ vào chiều hôm qua, vừa lúc Yoseob không có nhà. Tôi đã cố gắng theo dõi lịch trình của anh một cách chính xác nhất rồi chọn đúng lúc anh đi quay show mà chuyển đi.
Nhà mới cũng tuyệt, rộng khoảng 40m2, có sẵn tủ quần áo, giường và máy giặt, may thật, tôi không thích nhà quá lớn. Vứt tạm đồ ở đó, tôi phải bỏ cây xương rồng và cây cà chua ra trước, để chúng lâu thì chúng chết mất. Tôi đã để lại một cây cà chua, ghi note bảo Yoseob nhớ chăm sóc nó cẩn thận.
Tôi không cho Yoseob biết mình đi đâu, kiểu biến mất gần như hoàn toàn khỏi cuộc sống của anh ấy. Mà tôi cũng tốt bụng thật, trước khi đi còn chăm chỉ viết một đống giấy nhớ dán khắp tủ lạnh và những chỗ dễ thấy nhất, để dặn dò anh.
“Anh đừng uống nhiều nước đá, không tốt cho họng của anh.”
“Anh đừng thức khuya.”
“Nếu ho, anh uống nước muối nóng với gừng chưa cạo vỏ, nhớ là chưa cạo vỏ nhé.”
“Anh đừng uống nhiều cà phê.”
“Em giấu cái máy PSP của anh ở đáy tủ quần áo, đừng chơi Mario Kart nhiều quá nhé.”
…
Nhiều đến mức tôi viết không xuể, chỉ là muốn nhắc Yoseob cách tự chăm sóc bản thân mình thôi. Haiz. Con người này lúc nào cũng khiến người khác lo lắng.
CHAP 23 : LEAVE. (5)
Trở vào treo đồ vào tủ, tôi còn phải sắm mọi thứ nữa, bát đũa chưa có. Chà, phải mua sắm nhiều đây, còn đi phỏng vấn nữa. Lúc chưa tới đây, tôi đã nộp hồ sơ cho một công ty lĩnh vực xây dựng, thường bỏ thầu nhiều dự án lớn ở Việt Nam. Giám đốc đang tìm trợ lý trẻ biết tiếng Việt nên tôi rất tự tin.
Vì trước đây, căn phòng này cũng từng có người ở, chuyển đi để lại cũng khá nhiều đồ cần thiết nên tôi cũng không phải mua nhiều lắm. Mở lap, tôi dạo một lượt internet. Cũng chẳng có gì nhiều, đi khỏi Cube rồi, đọc mấy trang báo mạng tung hô các thứ lên, tôi thấy nhà báo với nghệ sỹ thì cũng sống dựa dẫm vào nhau cả, chẳng hơn kém.
Tôi đi siêu thị mua đồ đạc về sắp xếp, mua rèm cửa về treo, ăn uống dọn dẹp xong cũng đã 10 giờ. Cầm quần áo đi tắm, tôi mới nhớ ra cái thẻ tín dụng của Yoseob đưa cho mình, tôi vẫn chưa trả cho anh. Mai mốt lại phải gặp.
Sắp xếp lại một chút cái giá sách, tôi tìm thấy quyển sổ đóng gáy xoắn, cái này Yoseob chọn cho tôi, bảo tôi thích thì viết nhật ký vào đó.
Ra là cuộc sống xung quanh tôi vẫn đầy kỷ niệm về anh.
Chán vậy.
End chap 23
CHAP 24 : NEW LIFE, NEW JOB.
Chap 24
Tôi tập trung thi cuối kỳ, cái chuyện học hành liên quan tới kinh tế ở Hàn Quốc chẳng qua khó khăn là phần tiếng Anh nhưng tôi lại không lo phần tiếng, ngày đi học Đại học, phần kiến thức của tôi cũng khá chắc nên thi cuối kỳ chẳng tạo áp lực. Thế là cũng kết thúc năm học thạc sỹ đầu tiên. Ở Hàn, tính ra thời gian đi học với thi chỉ tầm 7-8 tháng, không nhiều như học Đại học ở Việt Nam là 10 tháng, vậy là tôi đã đi được một nửa quãng đường. Tính ra nỗ lực cũng đáng kể đấy chứ. Ngày học xong Đại học, đi làm, tôi còn nghĩ chắc học tới đó là được rồi.
Thi xong, tôi cần phải đợi kết quả rồi làm đơn xin bảo lưu, bao giờ có thời gian sẽ học tiếp. Đành vậy, bây giờ phải kiếm tiền nuôi miệng đã.
Tôi có nhắn cho Yoseob là muốn hẹn anh có chút việc, anh bảo bao giờ có thời gian sẽ gọi lại cho tôi, ấy vậy mà mãi cũng chả thấy, cho đến một hôm.
***
Valentine. Anh hỏi tôi đang ở đâu, muốn hẹn gặp tôi. Vậy là tôi cho anh địa chỉ quán cà phê gần chỗ tôi ở. Thực ra tôi biết hôm nay là Valentine, cũng đắn đo nghĩ xem có nên đi gặp anh hay không nhưng rồi tôi nghĩ chắc anh cũng chẳng để ý lắm đâu. Hơn nữa, chiều nay tôi cũng đi phỏng vấn nên dành chút thời gian buổi sáng gặp anh chắc cũng không phiền hà gì. Hơn nữa, chưa kể nếu không phải hôm nay thì chẳng biết hôm nào anh mới lại rảnh rỗi được.
Từ ngày tôi chuyển đi, anh cũng chẳng hỏi han tôi có sống tốt hay không, tôi thì vẫn thấy anh xuất hiện nhan nhản trên truyền hình, vẫn cười tươi, vẫn sống tốt, tôi nghĩ vậy. Thì không cần phải quan tâm (là tôi tự cho là anh có quan tâm tới tôi) một đứa phiền phức lắm trò như tôi cũng đã bớt được gánh nặng đáng kể.
Tôi có đôi lần định bấm số để gọi cho anh, chủ định thì là nhắc anh gặp mặt để trả cho anh cái thẻ, nhưng rồi lại thôi. Cứ mỗi lần như vậy, tôi có cảm giác mình như sắp phát điên.
Khi tôi tới, đã thấy anh ngồi ở đó. Anh vẫn kiểu ăn mặc đơn giản ấy, áo khoác khá dày và một cái áo pull bên trong, quần jeans và giày thể thao nhưng lần này cái kh