
n.
Cầm quần áo bước ra khỏi phòng, Yoseob vẫn ngồi ở ghế sofa, trước mặt vẫn là cái bánh gato nho nhỏ đủ cho 2 người ăn, TV vẫn bật nhưng anh lại gục đầu vào hai tay đang chống xuống mặt kính. Tôi mặc kệ.
Tắm xong, sấy tóc xong là 12 giờ kém 15. Tôi thấy hơi buồn ngủ, cái kiểu của tôi là khóc xong thì mắt rát rát nên chỉ muốn đi ngủ, mà hình như ai chả vậy nhỉ? Tôi bước ra khỏi toilet, Yoseob vẫn ngồi đó, ngẩng lên nhìn tôi hơi bối rối rồi lại quay sang, giả vờ nhìn cái TV đang chiếu chương trình gì đó mà anh không hay xem. Tôi dợm bước thì nghe tiếng anh.
_Giang, nói chuyện chút đã.
Tôi nghĩ trong đầu, chẳng lẽ muốn giải thích gì về cái chuyện khi nãy, hoặc là xin lỗi, hay là thế nào? Dù sao tôi cũng chẳng muốn nghe.
Tôi đã sờ tay vào nấm đắm cửa rồi, định bước vào phòng nhưng lại nghĩ thế nào, nhún vai, xoay người bước lại, ngồi xuống cạnh anh.
CHAP 23 : LEAVE. (3)
Có vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, anh với tay lấy điều khiển tắt TV. Tôi ngồi cách anh một đoạn, không còn gần như trước nữa, dường như anh cũng thấy nhưng không nói gì.
Anh từ tốn lấy bật lửa thắp nến lên rồi chạy lại tắt điện. Tôi nghĩ mình bị chai lỳ cảm xúc rồi, mặt tôi vẫn đơ ra như tượng.
Anh tự hát chúc mừng sinh nhật, tự cầu nguyện và tự thổi nến, tự tán dương sinh nhật mình, tự tay cắt bánh, dúi vào tay tôi. Tôi vẫn không dịch chuyển tư thế, chỉ trừ mắt vẫn chớp.
_Ăn đi. – Anh hồ hởi ăn bánh rồi mời tôi, thấy tôi không ăn, anh còn xúc bánh để đút cho tôi nữa.
_Em no rồi. – Tôi nói dối nhưng trời hình như không ủng hộ, tự nhiên bụng tôi sôi lên và kêu ọc ọc. Khi nãy mải khóc quá nên cứ ngồi trên xe bus, chả nghĩ ngợi gì xem mình ăn uống gì hay chưa.
_Chưa ăn gì đúng không? Hay anh nấu mỳ cho em nhé?
Yoseob, tốt với tôi như vậy để làm gì? Anh muốn gì ở tôi vậy?
Tôi không muốn phiền anh nên cầm dĩa lên, xúc hết phần bánh của mình, anh lại cắt phần bánh mới cho tôi. Hai đứa ăn hết cả cái bánh, anh mới bảo tôi.
_Chuyện lúc nãy…
_Em sẽ chuyển nhà và đổi công việc khác. – Tôi cắt ngang lời anh trước khi anh kịp giải thích bất cứ điều gì. Điều này hoàn toàn tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng vào giây phút đó lại đột nhiên lóe lên trong đầu và buột miệng mà nói ra.
_Tại sao em lại…
_Em đã làm quen được với văn hóa Hàn Quốc và em cũng đã hiểu về giới giải trí như anh từng bảo. Bây giờ em muốn sống và làm việc một cách bình thường, không cần có anh nữa. – Tôi quay sang giả bộ cười, còn Yoseob có vẻ ngạc nhiên lắm. Có thể tôi đã quá ác khi nói “không cần có anh nữa” nhưng tôi cần phải vậy, tôi cần phải chứng minh rằng tôi vẫn sống tốt khi không có anh. Mà anh đâu có cần tôi nhỉ? Anh vừa mới bảo tôi “dễ dãi”, phải nghĩ như thế nào mới là “dễ dãi”? Chẳng phải cái giới giải trí của anh một đống con gái “dễ dãi” đó sao?
_Em không cảm thấy lạ khi chúng ta là vợ chồng mà sống hai nhà?
Tôi nhếch mép.
_Có ai biết chúng ta là vợ chồng? Lần nào mẹ tới mà chả gọi điện thoại trước, khi đó em lại về, vậy cũng ổn? Hơn nữa, anh cũng đâu có thoải mái khi em sống ở đây. – Tôi nhún vai.
_Anh không hề nói vậy. – Anh phản bác.
_Sống chung với một người mình không có tình cảm thì sống làm gì? Chi bằng cho nhau hai lối đi…
Anh im lặng.
_Em sẽ giải thoát cho anh.
Buông tay anh ra để nụ cười trên môi anh trở lại.
Để anh không bị ràng buộc, bởi em.
Yoseob ngồi im như tượng, chẳng nhúc nhích một lúc rồi bảo tôi.
_Coi như anh tôn trọng quyết định của em.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ níu kéo, ai ngờ anh lại nói như vậy, tôi cũng có hơi hụt hẫng.
_Có một căn hộ riêng, anh mua tặng Haeyeon nhưng chị ấy chưa ở đến, cách đây tầm 3km thôi, cũng gần, nếu thích, em có thể sang đó ở. Dù gì anh cũng yên tâm hơn nếu em ở đó. – Anh tiếp lời. – Còn công việc, em định thế nào?
Tôi không đáp.
Anh nhịp tay trên mặt bàn, có vẻ đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
_Em đi ngủ đây. Mai em lên báo cáo với chủ tịch. – Tôi đứng dậy, chưa kịp bước đi thì Yoseob lại hỏi.
CHAP 23 : LEAVE. (4)
_Thế… bao giờ em chuyển đi?
Tôi không trả lời. Tôi muốn chuyển đi càng sớm càng tốt. Tôi không muốn tìm hiểu con người này thêm một chút nào nữa bởi càng hiểu, tôi càng lo sợ mình không thể rời xa anh được.
***
Tôi bước khỏi phòng chủ tịch, nén tiếng thở dài, ngài hoàn toàn không ngạc nhiên khi tôi trình đơn xin thôi việc.
_Bác cũng biết có ngày này, lúc đầu còn nghĩ cháu sẽ sớm bỏ cuộc, nhưng nhìn được nỗ lực của cháu thì lại muốn cháu làm việc ở đây lâu hơn.
Ngài giãi bày khá nhiều rồi khuyên nhủ tôi rồi chúc tôi có một nơi làm việc mới mà tôi có thể phát triển hơn nữa. Thực sự tôi không nhớ ngài đã nói những gì, chỉ biết là rất nhiều vì gần đây có cảm giác sức khỏe tôi tệ đi hẳn, tai có lúc ù ù chẳng nghe được gì mấy, lại còn vừa nói chuyện với ngài vừa cố không ngăn cho những suy nghĩ về chuyện đi nơi khác nữa.
Tôi khẽ khép cửa phòng ngài, bước đi trên hành lang, trong đầu vẫn bộn bề suy nghĩ.
Tôi đã từ chối việc chuyển tới nhà của Haeyeon, sống ở đó sớm muộn gì Haeyeon cũng biết, mà chị biết là bố mẹ biết, thế chẳng hay ho gì. Tôi với anh ly thân chỉ có tôi với anh bi