The Soda Pop
Yeoboya

Yeoboya

Tác giả: BuBBle

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325604

Bình chọn: 9.5.00/10/560 lượt.

cô ấy bắt đầu có những hạch sách khó hiểu và đó là mầm mống cho cuộc cãi vã thứ hai của tôi và Yoseob.

_Có chuyện gì mà cô cứ lẽo đẽo theo tôi vậy hả? Lịch trình của P&P chưa đủ bận sao mà lại thấy cô ở đây? – Yoseob nhăn nhó khi thấy tôi đi theo một đoạn dài ở hành lang.

_Yoseob, cho tôi xin chữ ký. – Tôi chìa quyển sổ nho nhỏ ra trước mặt Yoseob, tay đưa bút cho hắn.

_Sao tự nhiên lại muốn xin chữ ký vậy? – Hắn nhìn tôi dò xét.

_Tôi xin cho bạn. – Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, hắn đích thực mắc bệnh sao rồi này.

Hắn ký loằng ngoằng một cái, lườm tôi như thể tôi phiền phức lắm rồi lẩm bẩm bỏ đi. Cô bạn tên Joohyun hạnh phúc với cái sign của hắn còn tôi thấy phiền muốn chết. Gì đâu, lịch trình hôm đó làm tôi phải nghỉ học, nhờ cô ấy điểm danh hộ và trả giá bằng cái sign ấy. Tôi mệt nhọc lắm chứ bộ, vừa đi làm, vừa đi học.

Lần thứ hai, tôi phải đi Nhật với P&P cho promotion, phải nghỉ học 2 buổi lận. Sau khi đi Nhật về, cô bạn đòi phần thưởng là một buổi hẹn hò với Yoseob. Tôi há mồm ngạc nhiên nhưng rồi vì bị bắt ép nên cũng muối mặt xin xỏ.

/Bạn tôi muốn gặp anh. Giúp tôi một lần thôi nhé. Blah blah blah./ – Tôi bấm điện thoại muốn rã cả tay để giải thích tình trạng của mình mà hắn chỉ nhắn lại một chữ “No”.

Tôi phụng phịu năn nỉ, hắn bảo cứ thế này thì xin nghỉ học đi để chạy theo lịch trình hoặc là bỏ việc mà đi học như hắn bảo.

Rồi bẵng đi một thời gian, tôi không có hoạt động nào ở nước ngoài cùng P&P nữa thì dường như Yoseob và tôi lại có sự xa cách nhất định. Những tin nhắn và cuộc gọi thưa dần, Yoseob mệt mỏi với công việc, tôi thấy đôi mắt ấy không còn sáng bừng như trước nữa.

Và tin đồn râm ran xuất hiện, sau sự việc Yoseob bị chụp lại ảnh với tôi đó.

Yoseob bị fan ghẻ lạnh vì có bạn gái.

Chúng tôi sẽ không ủng hộ Yoseob nữa.



Tôi cố gắng liên lạc với Junhyung để hỏi tình trạng của Yoseob thì anh không nghe máy, cũng không reply tin nhắn của tôi.

Mọi thứ bắt đầu trở nên khó khăn hơn khi ở công ty, BEAST cũng không nhìn tôi.

Là lỗi của tôi phải không? Khiến họ trở nên như vậy.

Có mỗi Dongwoon, mỗi lần thấy tôi vẫn liếc mắt qua, hơi cúi đầu, như một phép lịch sự tối thiểu.

Cuộc sống của tôi như chìm trong vũng lầy tội lỗi và chẳng dễ dàng gì thoát ra. Tôi đem chuyện này kể cho mẹ, mẹ chẳng hiểu gì lắm, lại vẫn cứ khuyên răn tôi từ từ rồi Yoseob sẽ yêu thương và thấu hiểu. Mẹ chồng thì tôi lại chẳng dám kể. Tự nhiên, ở đây, tôi bị cô lập, chỉ biết cố gắng học, làm việc và chôn chân ở nhà.

Suốt khoảng gần hai tuần, tôi và Yoseob không liên lạc, cho tới khi tôi không chịu nổi nữa. Thói quen như ăn vào máu, bỗng nhiên bị thay đổi không lý do, ai mà chịu được?

Hôm đó, công ty tổ chức party mừng United Cube Season 2 đã diễn ra thành công tại Seoul. Trong khi tôi đang cố gắng giữ gương mặt tươi tỉnh để cười đùa với mọi người thì vô tình tôi thấy Yoseob chơi đùa rất vui vẻ với Sohyun, thậm chí con bé còn ôm ấp, để tay qua eo của hắn. Tôi nghĩ mình ghen nhưng vẫn giả bộ được rằng mình không để ý lắm tới ánh mắt của con bé đang nhìn về phía mình. Đến khi tôi muốn đi toilet, vô tình gặp nó ở trong thì cơn giận dữ của tôi đã gần như lên đến đỉnh điểm.

CHAP 17 : LIVING WITHOUT YOU (2)

_Yoseob oppa như vậy mà yêu phải chị à?

Tôi nhếch mép. Mấy câu thế này tôi nghe quen rồi.

_Chị phải biết oppa không có cảm tình với chị chứ?

Không có thì sao? Bỏ tôi chắc? Tôi nghĩ, nhìn con bé đang tô son lên môi, không đáp.

_Chị buông tha cho anh ấy đi. Nhờ chị mà bao nhiêu scandal đổ hết lên đầu anh ấy. BEAST cũng mệt mỏi lắm rồi.

Câu nói ấy của con bé như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim tôi. Tôi lấy khăn giấy trong túi ra lau mặt, nhìn nó, cố gắng giữ bình tĩnh. Tôi đã 24 tuổi, sao phải sợ một con bé mới 20 chứ?

_Tôi với anh ấy đã ở bên nhau mấy năm nay rồi, đâu phải chỉ có nửa năm như chị. – Thấy tôi không đáp gì, con bé vẫn cố gắng nói nốt.

_Thì sao?

Con bé trợn mắt. Tôi ở bên cạnh anh ta chưa lâu, tôi yêu anh ta chắc cũng chẳng bằng ai, biết anh ta cũng đâu có nhiều, nhưng tôi ghét việc đem tình yêu ra so sánh như con nhóc này. Nó hơn tôi thì sao, nó xinh đẹp, trẻ trung hơn thì sao? Yoseob yêu ai thì sao? Tôi nghĩ điều này chẳng ảnh hưởng gì cả.

À mà tại sao tôi lại phải suy nghĩ nhiều thế này nhỉ? Có ai biết tôi với hắn đã kết hôn đâu cơ chứ? Bạn bè đâu ai biết? Tôi hoàn toàn có thể học nốt cái bằng thạc sỹ, bỏ chồng rồi về Việt Nam cơ mà? Tôi vẫn là gái trinh, mới chỉ có 24 tuổi.

_Mệt não thật! – Tôi phun ra một câu tiếng Việt, bỏ qua con bé với cả đống phấn trên mặt vẫn đang nghệt mặt ra vì không hiểu tôi vừa nói gì đó và xách túi đi ra.

Đã bảo ông trời rất biết trêu ngươi người khác, tôi bước ra ngoài và thấy Yoseob đang đứng đó với cái túi màu hồng của con bé đó trên tay.

_Well~ – Tôi thở dài hàng kilomet. – Cứ coi như hôm nay là ngày đẹp trời. – Và chẳng quan tâm xem hắn có hiểu hay không, tiếp tục nói tiếng Việt và bước đi.

Tôi cần gì chứ? Lỗi của tôi đâu. Tôi đã cảnh báo trước là có sợ bị chộp được ảnh đi cùng tôi rồi cơ mà. Bây giờ lại nổi giận, chiến tranh lạnh hoặc là chơi