Xin chào tiểu thư

Xin chào tiểu thư

Tác giả: SamBeins

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324035

Bình chọn: 9.5.00/10/403 lượt.

m.Ông chú khắc khổ nhìn Thư, ngập ngừng hồi lâu ông ta mới lên tiếng._ Thư à…Thư có chút bất ngờ vì ông ta biết tên cô, nhưng nghĩ chắc do đọc qua tên cô trong tờ phiếu rồi nên Thư không quan tâm nhiều lắm._ Vâng ạ, cháu đang nghe đây._ … thật ra,… ta..,ta đã theo dõi cháu một thời gian rồi.Dây thần kinh Thư căng ra rồi đứt cái phựt. Ông ta vừa nói là ông ta theo dõi Thư, đã vậy còn được một thời gian rồi mà Thư không biết gì, cuộc sống của Thư đã bị xâm phạm mà cô không hề hay biết ư? Tai Thư lùng bùng, tự nhiên có chút hối hận khi cho ông ta vào nhà._ Chú, chú vừa nói cái gì cơ? Theo, theo dõi gì? Theo dõi ai?_ Ta.. là có nỗi khổ riêng mà, cháu thông cảm cho ta._ Chú nói cho rõ ràng đi!Thư đột nhiên gằng giọng làm ông ta giật mình. Mấy con chó ngoài đường lại được dịp inh ỏi._ Thật ra,…. ta là bạn của ba cháu._ Cái, cái gì cơ?_ Ông chủ Hoàng, chúng ta là bạn với nhau.Sững sờ......…………………………………………………………………………Đêm tối, những ánh điện đường tỏa ánh sáng yếu ớt, hắt vào trong phòng Thư, nơi bóng tối đang ngự trì. Thư chẳng buốn bật điện, vì đầu óc Thư bây giờ cũng đang bị mây đen phủ lấy, nhất thời không thể nhấc chân đi đâu được. Ánh mắt Thư trống rỗng nhìn vô định vào khoảng không, đầu suy nghĩ về những lời nói nghe được ban chiều của chú Phước- người mặc áo măng tô sờn rách đó lại chính là bạn làm ăn của bố, người cùng đi trong chuyến công tác cuối cùng của bố mẹ Thư.………Hồi tưởng………….._ Chú nói chú là người cùng đi với bố mẹ cháu lúc ấy?Người đàn ông trước mặt thở dài, hít vào một hơi, ông từ từ kể._ Lúc đó, tập đoàn đang thực hiện một dự án ngầm, nội dung không hay ho cho lắm. Chủ tịch điều chú và bố mẹ cháu đi, vốn chúng ta đều không phải những nhân vật nổi bật trong công ty nên ông ta giao việc này cho chúng ta để tránh sự chú ý. Thật ra đó là một cuộc giao dịch bất chính của tập đoàn. Lúc đi rồi chúng ta mới phát hiện ra nhưng không còn cách nào khác đành làm cho đến cùng.Ông ta nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp._ Lúc khởi hành chỉ có ba người, công việc vô cùng căng thẳng. Lúc hoàn thành bố cháu có gọi điện về công ty báo cáo. Sau đó ngay lập tức lái xe về. Giữa đường ngoại trừ dừng lại mua chút đồ linh tinh thì hầu như chúng ta chỉ ở trong xe, thay phiên nhau lái. Cho đến khi gần đến ngã tư một ngọn đèo, ta đột nhiên cảm thấy đau bụng nên mới cho dừng xe. Lúc ở một mình để giải quyết thì nhận được một cuộc điện thoại…Nói đến đây, chú Phước bỗng nhiên ngập ngừng. Đôi tay ông ta run rẩy, mắt rưng rưng. Thấy sốt ruột nên Thư giục ông ta:_ Rồi sao nữa, rốt cuộc điện thoại nói gì? Chú kể tiếp đi.Chú Phước nhìn Thư, siết chặt cái mũ trong tay:_ Cháu nhất định phải hết sức bình tĩnh nghe ta nói. Một người bạn của ta là trợ lý bên cạnh chủ tịch, nể tình bạn thân nên mới nhắc nhở ta cẩn thận…., vì vì để bịt miệng chúng ta nên ông ta, chủ tịch đang tìm cách để diệt trừ chúng ta.Đôi mắt của chú Phước hằn lên những tia đỏ máu, gân xanh nổi đầy trán. Chú Phước đang vô cùng phẫn nộ khi nhắc lại chuyện cũ._ Ta không ngờ ông ta lại có thể tuyệt tình và tàn nhẫn đến vậy. Người bạn đó bảo ta mau tự tìm cách thoát thân. Bởi vì lúc đó tương đối lúng túng nên chưa biết phải làm gì, ta định quay lại để nói cho ba mẹ cháu, dù sau chúng ta cũng là chỗ thân tình, không thể thấy chết mà không cứu.Thư đang tập trung hết sức cao độ. Từng câu từng chữ chú Phước kể ra làm Thư thật sự chấn động, nhưng cô cố giữ bình tĩnh nghe hết câu chuyện, trong lòng khấn vái mọi chuyện tiếp theo đừng như cô tưởng tượng._ Sau đó thế nào?_ …không ngờ lúc ta quay trở lại xe thì chứng kiến một chiếc xe tải mất thắng đâm sầm vào chỗ bố mẹ cháu.Nước mắt chú Phước tứa ra nhưng ông tiếp tục kể trong nghẹn ngào, nhiều chỗ nghe không rõ:_ Bất ngờ sau đó bất lực. Ta đoán ngay là chủ tịch chắc chắn có nhúng tay vào việc này. Cả người và xe bố mẹ cháu… ta thật sự xin lỗi, ta đã chậm một bước, ta đã không thể cứu họ được.Đầu óc Thư hoang mang, thần kinh bắt đầu phân tích. Cú sốc này đối với Thư mà nói còn hơn cả việc nghe tin bố mẹ qua đời cách đây mấy năm. Vậy là trong mấy năm nay, Thư đã sống nhờ sự nuôi dưỡng của người đã hại chết bố mẹ Thư ư? Thư đã sống nhờ vào những đồng tiền dơ bẩn thối nát của người đẩy Thư vào cuộc sống khổ cực mồ côi ư? Không thể nào? Chuyện này quả thực rất khó chấp nhận, không thể chấp nhận được mà.Thư lắc đầu liên tục, nước mắt tuôn rơi lã chã. Trái tim nhỏ bé mỏng manh của Thư sao cứ phải đón nhận những chuyện đau đớn thế này, nó làm sao chịu nổi. Chú Phước thấy biểu hiện của Thư thì ngừng khóc, nắm lấy tay Thư ra sức an ủi._ Cháu bình tĩnh lại một chút đi, như thế này không hay đâu. Nếu biết cháu thế này ta không nên nói ra mới đúng.Thư ngưng động tác, cứng đờ người. Mở to mắt nhìn chú Phước._ Họ là bố mẹ cháu đó, tạo sao chú lại không nói, tại sao? Tại sao chú lại không trở về lúc đó lật bộ mặt của họ ra? Tại sao chú lại trốn tránh? Tại sao?Một ngàn câu tại sao thốt ra. Thư mất bình tĩnh vung tay loạn xạ. Ông Phước sức yếu không đỡ nổi nên bị đẩy một phát bật ngửa ra đằng sau._ Gia đình của ta? Ta còn có gia đình.Thư đờ người ra.


Old school Easter eggs.