
Lộc, rất ngạc nhiên. Theo sau đó, Minh Vũ cũng tới, bên cạnh còn có Thư đi theo, chân khập khiễng._ Cháu là người đưa nó vào đây sao? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?Mẹ Kim Chi nhìn sang Minh Vũ._ Rõ ràng buổi tối còn bảo là đi chơi với giám đốc mà, sao bây giờ lại ra nông nổi này?Thiên Lộc nhìn ba mẹ Chi, nhìn Kim Tuyền, nhìn Lộc. Cuối cùng nhìn Thư, ánh mắt tràn ngập sự thương cảm. Nhẹ nhàng nói chậm rãi:_ Cô ấy … bị sảy thai.Mọi người cứng đờ....Tất cả ánh mắt bỗng hướng về phía Minh Vũ. Riêng Thư thì không. Cô nhìn xuống đất, ánh mắt hỗn loạn. CHƯƠNG 17: LỐI SỐNG SAI LẦM.Thiên Lộc đứng dựa vào bức tường trắng của bệnh viện, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn khó hiểu. Sau khi nghe tin Kim Chi sảy thai, không ngờ người giữ bình tĩnh nhất lại là Thư. Nhưng cho dù cố gắng giấu kĩ như thế nào, Thư cũng bị Lộc nhìn thấy hết. Thư không cho Lộc đưa về, bảo cậu về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, không cần phải lo cho cô ấy. Thư vẫn cười, nhưng là một nụ cười gượng gạo._ Trán cậu … có máu!Một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên. Là Kim Tuyền. Phải rồi, lúc nãy đánh nhau, trên người Lộc lưu lại không ít vết thương. Cho dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng người tinh mắt như Thư lại không nhận thấy, nhiêu đó cũng đủ chứng tỏ cô nàng không ổn rồi._ Mình không sao, chỉ là xước ngoài da thôi.Thiên Lộc mỉm cười nhưng không nhìn vào Tuyền, chuyện khi xưa Lộc vẫn chưa quên hẳn. Kim Tuyền chỉ gật một cái rồi đưa mắt nhìn xuống nền nhà. Bao nhiêu năm trôi qua cứ tưởng tình cảm học trò năm nào sẽ nhạt nhòa, không ngờ mỗi khi gặp lại Thiên Lộc, trái tim của Tuyền vẫn đập nhanh như năm nào. Không khí ngập ngừng giữa hai người kéo dài một hồi lâu, Kim Tuyền không chịu nổi nữa lấy trong túi ra một bọc giấy._ Cái này,… cho dù chỉ là bị thương nhẹ đi chăng nữa thì cậu cũng nên chú ý chút. Đây là băng keo cá nhân, nhưng đang ở bệnh viện nên cậu cũng đi khám qua thử đi…Tuyền thao thao một hồi nhận thấy sự quan tâm của mình có chút thái quá, cộng thêm ánh mắt của Lộc đang ngơ ngác nhìn Tuyền._ Ơ…ờ thì dù sao chuyện của chị Kim Chi, cũng nhờ cậu đưa chị ấy vào viện…Tuyền liếc nhìn Lộc._ … cám ơn cậu.Nghe lời cảm ơn, mặt thiên Lộc giãn ra, cậu nở một nụ cười thật tươi đón lấy bọc băng keo cá nhân, nụ cười của thiên thần năm đó._ Không có gì, là việc nên làm thôi mà. Cái này cảm ơn cậu nhé!Rồi Lộc bước đi, lưng quay về phía Tuyền. Cô chỉ nhìn theo, thở phào một cái. Xém chút nữa là bị cậu ấy nhìn thấy rồi, tình cảm của cô…………………………………………………………..Minh Thư mở mắt, đã hơn 3h chiều. Chính xác là Thư đã ngủ gần một ngày rồi, nhưng chỉ là nằm trên giường trằn trọc vậy thôi, Thư không ngủ được. Nghe tin Chi bị sảy thai, Thư tự nhiên thấy xót xa. Không chỉ là tội nghiệp cô ấy, mà còn có thêm cái thứ cảm giác đau đớn khó chịu mà Thư không thể lý giải nổi rốt cuộc đó là gì. Rất bực bội, bí bách. Đứa bé đó, thần kinh cũng đoán được ba nó là ai. Thư lăn lộn trên giường, đập đầu mình vào gối. Là ai cũng được, Thư không nên quan tâm. Phải rồi, giữa cô và anh ta không còn quan hệ gì, tại sao phải quan tâm anh ấy có con hay làm ba ai. Thư ngồi bật dậy, lấy tay vỗ ngực “ Phải, không quan tâm!”, tự nhiên cô hét lên thật to một tiếng làm cho mấy con chó ngoài ngõ giật mình sủa ăng ẳng náo loạn cả con đường. Thư đứng dậy ra trước gương chải chải lại tóc “ Không ngờ nhìn mặt mũi lầm lũi lạnh lùng như anh ta cũng có thể làm nên đại sự..”, nói xong câu đó Thư lại thẫn thờ. Được rồi, cô quan tâm, rất rất quan tâm chuyện của Minh Vũ. Cho dù dặn lòng bao nhiêu thì Thư cũng không thể bỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt về anh, huống hồ chuyện này to khổng lồ, không quan tâm mới lạ.Thư còn đang gục đầu đau khổ trên bàn phấn khóc thương thảm thiết thì tiếng chuông cửa inh ỏi vang lên. Một người đàn ông đứng tuổi, chắc cũng tầm tuổi ba Thư đứng ở cổng chờ, thấy Thư ra mở cửa thì nở một nụ cười hiền lành nhìn cô. Thư nhìn sơ qua một lượt người ông ấy. Ông ta mặc một chiếc áo măng tô sờn cũ, đầu đội một chiếc mũ rách rưới, giày thì không được lành lặn cho lắm. Không phải là có ác ý nhưng tự nhiên Thư thấy mình cần phải đề phòng. Cô không mở cổng rộng ra chỉ lò đúng cái đầu ra hỏi._ Có việc gì không vậy chú?Ông ta không trả lời, chỉ giơ lên một thứ. Thấy đồ quen, Thư ngạc nhiên một chút rồi mở hẳn cửa ra, mời ông ta vào nhà.Trà hoa cúc nóng hổi bốc khói nghi ngút. Thư rất ít khi pha trà, chỉ khi nhà có khách. Mà mấy năm nay, ngoại trừ mấy dịp lễ, ấm trà không được sử dụng nhiều lắm._ Sao chú biết nhà cháu ở đây?_ Xin lỗi vì ta có mở túi xách ra, nhưng vì muốn biết cách liên lạc nên phải làm thế, trong đó có cái phiếu thanh toán tiền internet…Thư gật gù:_ Không sao đâu ạ, chú có lòng tốt đem nó trả cho cháu đã tốt lắm rồi, cháu không mong gì hơn. Lúc làm rớt nó cháu không nghĩ có thể tìm lại được.Thư vừa nói vừa vỗ vỗ vào cái túi xách yêu dấu của mình. Không tin là có người nhặt trả lại cho Thư mà không đòi tiền hậu tạ. Bên trong túi có chứng minh thư, điện thoại và mấy thứ linh tinh nhưng rất quan trọng._ Có thật là chú không cần tiền hậu tạ không, nếu chú không nhận cháu sẽ thấy ngại lắ
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập