pacman, rainbows, and roller s
Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324123

Bình chọn: 8.00/10/412 lượt.

m không kìm được nổi lên ý cười, hắng giọng một cái lớn tiếng nói.

– Là như vậy sao? Cậu có quyển tiểu thuyết rất hay sao, chúng ta về nhanh tôi muốn xem._Nhã Điềm nói xong liền kéo Lệ Chi chạy đi.

Lệ Chi còn đang ngơ ngác còn tưởng là Nhã Điềm không nghe rõ mình nói cái gì. Nhưng trong nhất thời cũng hiểu ra liền cười vang một cái chạy đi.

– Quỷ hẹp hòi cậu đi một mình đi nhe!_Lệ Chi cười khoái trá xoay người lè lưỡi trêu chọc.

Khải Huy còn chưa hiểu gì đã thấy hai người con gái chạy đi một đoạn rồi. Khẽ nhíu mày như hiểu ra điều gì trong lòng thầm mắng Lệ Chi thêm mấy trăm lần. Khẽ lắc đầu cười khổ, đuổi người đi không được mà người mình muốn đi cùng cũng chạy mất đây là cái loại tình hình gì đây.

Chỉ là Khải Huy không biết có một người nào đó vẫn âm thầm cười, sở dĩ chạy đi là có chút xấu hổ mà thôi. Nghe được những lời Lệ Chi nói nên mặt có chút nóng không biết đi cạnh sẽ nói được gì đây.

Khải Huy không có chạy theo chỉ là chậm rãi đi, mắt không ngừng nhìn theo bóng dáng sắp khuất sau cửa cổng kí túc xá nữ mà cười ngây ngốc.

– Hôm nay không đi cùng bạn gái sao?_Nhất Khang ở đâu phía sau cùng Khải Huy đồng thời rẽ sang hướng kí túc xá nam.

Đôi môi anh mỉm cười chẳng qua không thể che giấu đi vẻ châm chọc trong đó. Nhìn từ xa anh cũng đã thấy Nhã Điềm chạy đi rồi.

– Anh đừng tưởng vừa đi cùng bạn gái thì ở đây trêu em._Khải Huy mặt có chút méo mó.

– Anh không có._Nhất Khang sờ sờ mũi có chút mất tự nhiên.

Thật ra Nhất Khang cũng không nghĩ đến mình sẽ đi cùng Khánh Vy chỉ là trùng hợp anh ra khỏi thư viện lại gặp cô nên thuận đường đi chung mà thôi. Nhất Khang nghĩ đến lại khẽ thở dài, mặc dù đi cạnh nhưng đều là im lặng cũng không đáng đề cập đến.

– Không có thật sao, anh đừng tưởng em không biết hôm nay rõ ràng anh cố tình đến thư viện để chờ chị Khánh Vy.

Nhất Khang nhất thời trợn mắt nhìn Khải Huy sau đó không nói chỉ là lắc đầu cười. Cả Khải Huy cũng nhìn ra như vậy Khánh Vy có nhìn ra hay không. Nếu biết nhưng cô vẫn để anh đi bên cạnh chứng tỏ tình cảm của họ còn cứu vãn được. Muốn nói gì đó nhưng mắt thấy đã đến phòng Nhất Khang cũng không có phản bác Khải Huy. Bởi vì sự thật chính là như vậy.

————————————

Buổi chiều tản mát mùi hương nhàn nhạt của hoa sứ trắng được trồng quanh khuôn viên kí túc xá. Đa số học sinh trong kí túc xá sẽ đi tản bộ hoặc tập thể thao. Nhã Điềm cùng Thục Đoan đi ra ngoài tản bộ, Thục Đoan có ý định rủ Tần Trực cùng Khải Huy đi chung nhưng Nhã Điềm có ý không muốn. Thục Đoan chỉ nhún vai, dù sao cô cũng không muốn Nhã Điềm khó xử. Chỉ là chuyện cũ đã qua lâu như vậy Nhã Điềm vẫn ở trong lòng, nghĩ thế nào Thục Đoan vẫn cảm thấy không đáng.

Vừa đi Nhã Điềm vừa nói chuyện với Thục Đoan một số chuyện trong lớp, cùng Thục Đoan chia sẻ những chuyện vui hoặc hơi khó nghĩ. Thế mà cái điều Thục Đoan muốn chia sẻ nhất thì nó chưa bao giờ nói. Thục Đoan vẫn muốn biết giữa nó và Nam Thành đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không dám mở miệng hỏi, chỉ sợ miệng vết thương chưa lành lại một lần nữa đau đớn.Nhu cầu nói và nghe hình như không hợp nhau thì phải.

-Tôi đi chung được không?

– Được, dù sao đường của chung chúng tôi không ngại._Thục Đoan cười cười.

Nhã Điềm chỉ cười có chút mất tự nhiên nhìn Tuấn Nguyên cười cười bước đến bên cạnh. Người con trai này giống như chỉ cần có cơ hội lập tức xuất hiện bên cạnh Nhã Điềm. Gương mặt này thật giống Nam Thành mặc dù không giống hoàn toàn nhưng nếu ai quen than với Nam Thành đều có thể nhận ra.

“ Nam Thành xem ra cả đời này tôi vẫn tiếp tục chịu phạt có đúng không?”

Phạt về mặc tinh thần, ngày ngày dằn vặt muốn vứt cũng không vứt được.

Đôi khi còn tưởng Tuấn Nguyên theo dõi Nhã Điềm hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Trùng hợp là con đường họ cùng đi đều hướng đến sân bóng rổ nên mới gặp mà thôi.

Nhã Điềm thắc mắc là vì sao không thấy ba người còn lại mà chỉ thấy mỗi Tuấn Nguyên. Thắc mắc là một mặt mà dám hỏi lại là một mặt. Nó không ngốc đến nổi đi hỏi Tuấn Nguyên rằng Khải Huy đang ở đâu.

Chỉ còn cách có mấy bước nữa là đến sân bóng rổ, lúc này cả ba người đều nghe thấy tiếng hô hào cố lên từ sân điền kinh. Nhã Điềm nhìn Thục Đoan muốn biết là chuyện gì đang xảy ra. Thục Đoan cười khan cũng không biết phải đáp trả thế nào cho phải. Tuấn Nguyên thì nhếch môi cười nhưng hoàn toàn không có ý tốt. Tuy vậy trước mặt người khác đây vẫn được xem là nụ cười đẹp.

– Bên trong có cuộc thi gì sao?_Nhã Điềm ngó ngó lại buộc miệng hỏi.

– Không có gì đâu, chúng ta trở về đi!_Thục Đoan kéo tay Nhã Điềm quay về.

– Cậu làm cái gì phải gấp gáp chúng ta vào xem một chút đi!

Nói xong không chờ Thục Đoan đồng ý Nhã Điềm bước nhanh về phía sân điền kinh. Tuấn Nguyên không nói gì chỉ là bước đi theo phía sau. Thục Đoan rũ vai đi theo cũng không có cách phản kháng.

– Xin lỗi! Cho qua, cho qua._Nhã Điềm cô chen chút qua đám đông để nhìn cho rõ.

Mọi người đưa mắt nhìn Nhã Điềm rồi như hiểu ra điều gì đông thời tránh ra vạch ra một đường để cho Nhã Điềm đi qua.

– Cảm ơn, cảm ơn!

Nhã Điềm đứng thẳng người cố căng mắt nhìn sự kiện phía trước