XtGem Forum catalog
Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323952

Bình chọn: 9.00/10/395 lượt.

y lại không biết rằng anh chỉ để ý và cố hiểu mỗi cô mà thôi những người khác anh không quan tâm và cũng không muốn biết.

Khánh Vy bị Nhất Khang chặn lại lời từ chối, cô không còn cách nào khác chỉ nhẹ mỉm cười một tiếng gật đầu, cô không muốn làm anh buồn.

– Vâng!

Hai người cùng che chung một chiếc ô liền rời thư viện trong cơn mưa tí tách, bước chân nhẹ nhàng theo tiếng mưa nhưng tiếng con tim của hai người thì không hề nhẹ nhàng có một vết thương vẫn âm ỉ sâu thẳm đâu đó chỉ sợ khi ở càng gần nhau thì vết thương kia ngày một sâu hơn. Cô và anh không thể đến được với nhau nhưng cũng không cho bất cứ ai bước vào tim mình ngoại trừ đối phương.

Năm đó cô và anh gặp nhau, cũng trong tình cảnh mưa tuôn thế này cô cũng không mang theo ô anh đến với cô thật nhẹ nhàng như một giấc mơ. Nụ cười của anh làm cô ấm áp ngay cả trong cơn mưa lạnh giá, lời nói anh dịu dàng thổi vào tim cô một luồng gió lạ tim cô đập mãnh liệt cũng không thể ngờ anh cũng có cảm giác như cô. Rồi những ngày sau đó anh và cô vẫn thường quấn quýt nhau không rời, cùng nhau học, cùng nhau ngắm mưa cùng nhau dạo trên những con đường dài vào những ngày nghỉ.

Nhưng một sự thật trớ trêu lại xảy ra như muốn chia cắt tình yêu đẹp của cô và anh, tình yêu của cô và anh đến nhẹ nhàng nhưng ra đi trong nước mắt cùng đau thương. Bóp nghẹn trái tim để cố quên nhau dù đôi tim còn yêu cực hạn. Ai lại xui khiến người mẹ rời bỏ Nhất Khang từ nhỏ lại là mẹ kế của cô. Ba Nhất Khang biết được liền sống chết ngăn cấm, ông hận người mẹ vô tâm đó hận cái gã đàn ông dùng tiền bạc để cướp bà đi để Nhất Khang bơ vơ lạc lõng thiếu tình thương của mẹ vì thế khi biết Khánh Vy là con của người đàn ông kia ông không bao giờ chấp nhận cô. Ông có tiền sử bệnh tim cứ hễ xúc động sẽ phát bệnh nên vì tội lỗi của ba mình, vì muốn bù đắp cho ba Nhất Khang và vì không muốn làm Nhất Khang khó xử Khánh Vy đành hi sinh tình yêu đẹp đầu đời chủ động chia tay anh.

Anh và cô cố kìm chặt nỗi đau cùng sự yêu thương tận đáy lòng để đấng sinh thành được vui. Nhất Khang đau xót nhìn Khánh Vy bước ra khỏi cuộc đời anh trong đau đớn, từng giọt nước mắt của cô như từng mũi kim đâm vào tim anh rỉ máu. Anh oán trách ông trời vì sao để cô xuất hiện trước mặt anh để làm gì, đẩy cô vào tim anh làm gì để rồi muốn kéo cô ra. Để anh nhìn cô đi mà cả không gian như sụp đổ, cô vì sao lại chủ động buông tay anh, anh đã từng hứa với bản thân nếu cô không buông tay anh thì anh cũng sẽ không bao giờ buông tay cô. Anh sẽ dùng tình yêu chân thật của anh và cô để cảm hóa đấng sinh thành, anh tin rằng mọi thứ đều có thể giải quyết khi anh và cô bên nhau nhưng thật không ngờ cô thà chọn rời xa anh cũng không muốn cùng anh đối mặt.

Anh tôn trọng quyết định của cô, chỉ cần cô rời xa anh mà thấy vui thấy dễ chịu anh sẵn sàng buông tay dù ngàn lần không muốn. Cho dù cô đã rời xa anh thì hình ảnh ngây thơ mà dịu dàng của cô trong anh vẫn không thay đổi, cô vẫn có một vị trí vững chắc trong tim anh mãi mãi không có một người con gái nào có thể thay thế cô. Mỗi lần nhìn vào gương mặt tiều tụy cùng sắc mặt nhợt nhạt kia anh chỉ muốn đến bên cô ôm chầm lấy cô mà chở che mà quan tâm chăm sóc, chỉ tiếc từ khi chia tay anh cô luôn tìm cơ hội lẫn trốn anh tránh mặt anh.

Vì một chữ hiếu, vì tội lỗi của đời trước tại sao phải bắt anh và cô gánh chịu, vẫn còn yêu tha thiết tại sao lại tự cứa vào tim nhau một vết thương sâu thăm mãi mãi không thể lành lại.

– Đến rồi cảm ơn anh, em vào đây anh về cẩn thận!

– Tạm biệt.

Khánh Vy mỉm cười nhẹ vẫy tay chào anh xoay người khuất nhanh trong kí túc xá nữ. Nhất Khang nhìn theo bóng dáng mềm yếu khuất dần mà tim đau nhói, Nhất Khang thở dài một tiếng rồi cũng trở về kí túc xá nam.

Mưa vẫn tầm tả tuôn rơi khiến lòng người buồn ảm đạm, Nhất Khang bước trong mưa dáng anh cô đơn đến đau lòng tất cả những hình ảnh đó đã lọt vào ánh mắt của Khánh Vy. Thật ra cô vẫn chưa đi vào chỉ là ẩn một góc để khuất bóng mà thôi, nhìn dáng anh bước đi mà nước mắt cô tuôn rơi cô cố gắng để tiếng khóc không bật thành tiếng vì sao tình cảm đẹp như trong cổ tích của anh và cô lại thành ra một bi kịch như thế này. Cô biết anh rất đau nhưng cô không còn cách nào khác, cô biết anh trách cô sao quá vô tình nhưng cô là bất đắc dĩ.

—————————-

Nhất Khang không biết anh đã bước qua những gì để đến được kí túc xá nam, chỉ biết trong đầu anh toàn hình ảnh của Khánh Vy, hình ảnh yếu đuối như một chiếc lá mỏng manh trong gió sắp bị cuốn đi. Anh chính là cây nhưng không có khả năng giữ lá ở lại, cứ mặc gió cuốn chiếc lá kia rời xa cây.

– Anh đâu mà về trễ vậy dáng vẻ còn thất thần như người cõi trên?_Tần Trực không biết từ đâu ra chắn ngang lối đi của Nhất Khang, ánh mắt mờ ám liếc anh từ dưới lên trên.

– Anh mới từ thư viện về!_Nhất Khang đáp nhạt một tiếng gấp ô lại đi thẳng vào phòng.

– Anh có ô mà cũng dầm mưa sao?_Khải Huy liếc nhìn Nhất Khang nữa thân người ướt sũng rõ ràng nhường ô cho người khác.

Tần Trực nghe được đắc ý liền cười hì hì, họ thừa biết anh Nhất Khang đến thư viện cốt yếu để quan sát