Polaroid
Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 8.00/10/403 lượt.

ằng lăng tím, con đường ấy mang màu sắc học trò chứa đựng những tình cảm ngây ngô của tuổi học trò. Chỉ nghĩ thôi mà lòng người cũng cảm thấy hưng phấn. Nhã Điềm mỉm cười đi bên cạnh Nam Thành, cậu vẫn như vậy vô cùng điềm tĩnh và ấm áp. Ánh mắt Nam Thành nhìn thấy Nhã Điềm cười như vậy trong lòng cũng bất giác vui trong lòng, bàn tay không tự chủ cũng siết chặt hơn.

Chỉ có điều giữa hai người vì sao chỉ chìm trong im lặng?

Cứ hễ có thời gian thư giãn, Nam Thành vẫn thường cùng Nhã Điềm đi dạo như thế này. Chỉ là cảm giác đi bên cạnh nhau vô cùng bình dị nhưng đối với họ như vậy là đủ.

Chỉ là không ngờ hôm nay Nhã Điềm nhìn thấy Khải Huy cùng Anh Trúc đi theo hướng ngược lại. Hai người tuy không nắm lấy tay nhau như Nam Thành và Nhã Điềm nhưng trông họ vô cùng vui vẻ, nói chuyện không ngớt.

Nhã Điềm trong vô thức liền dừng chân, bàn tay cũng thoát ra khỏi bàn tay Nam Thành như ăn trộm sợ sệt bị bắt quả tang mà muốn phi tan vật chứng. Đáy mắt Nhã Điềm dâng lên một nỗi buồn khó tả. Vì sao Khải Huy đi với người hắn thích mà Nhã Điềm đau lòng đến vậy, không vui đến vậy ?

Nam Thành bị buông tay bất ngờ có chút bất ngờ, nụ cười trên môi cũng tắt. Ánh mắt cậu dõi theo hướng Nhã Điềm đang nhìn với tia nhìn buồn bã. Nam Thành nhíu mày tim cũng co thắt lạ thường. Nhã Điềm chỉ vì nhìn thấy Khải Huy mà buông tay cậu, có thật như cậu nghĩ hay không rằng Nhã Điềm chưa bao giờ yêu cậu.

Nam Thành không quan tâm vì sao Nhã Điềm buông tay cậu, Nam Thành nở nụ cười xua đi ý nghĩ kia cậu tiếp tục nắm lấy tay Nhã Điềm tiến về phía trước.

– Nhã Điềm cùng Nam Thành đi dạo sao lãng mạn nhỉ?_Anh Trúc đi cạnh Khải Huy liền nở nụ cười thân thiện nhìn Nhã Điềm.

– Phải rồi tụi mình đi dạo, Khải Huy và cậu cũng như vậy thôi._Nam Thành nở nụ cười đáp trả.

Anh Trúc nghe được những lời này liền e thẹn cười, đưa mắt nhìn Khải Huy dò xét thái độ. Nhã Điềm cũng bị câu này làm cho khó chịu bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy tay Nam Thành giương môi cười gượng. Hai người họ đúng là một cặp, nó không có quyền xen vào có lẽ nó chọn rút lui là đúng.

Khải Huy bị một câu nói này làm cho cứng người, hắn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Nhìn vào bàn tay của Nhã Điềm bị Nam Thành nắm chặt cảm giác chua xót lại dâng trào.

– Không như cậu nghĩ đâu, Anh Trúc chỉ đến nhà tôi mượn tài liệu học thôi._Khải Huy cố gượng cười để biện minh.

Anh Trúc cố gượng cười sau câu nói kia trong lòng có chút tức giận nhưng không thể nói. Khải Huy vì sao phải giải thích cặn kẽ như vậy, cho qua không được sao.

– Vậy sao vậy chúng tôi không phiền hai người nữa._Nhã Điềm cười vẫy tay chào hai người liền cùng Nam Thành bước đi.

Nam Thành theo thói quen cười vỗ vai Khải Huy một cái liền bước theo sau Nhã Điềm.

– Tạm biệt chúc hai người đi chơi vui vẻ!_Khải Huy nói xong cũng thong thả bước đi.

Khải Huy nhắm chặt mắt kìm nén nỗi buồn, từ ngày Nhã Điềm chính thức quen Nam Thành hắn cười nhưng không vui. Vì sao người Nhã Điềm chọn không phải hắn, hắn đau nhưng vì Nam Thành là bạn hắn nên hắn sẵn sàng nhường.

Không gian im lặng hiện hữu giữa Khải Huy cùng Anh Trúc trong suốt quãng đường đến nhà hắn. Lúc nãy trước khi thấy Nam Thành và Nhã Điềm cũng đã tồn tại cái không khí này, nhưng vì để tránh cảm xúc buồn bã trên gương mặt để hai người bạn thân nhìn thấy nên hắn giả vờ nói chuyện cùng Anh Trúc. Cảnh tượng lúc ấy bất cứ ai nhìn vào đều cho rằng tràn ngập sự vui vẻ, Nhã Điềm đã bị không khí kia đánh lừa.

Nhã Điềm vẫn cười đi bên cạnh Nam Thành, nhưng đầu lại hiện hữu hình ảnh lúc nãy. Hóa ra những lời Anh Trúc từng nói là thật, những hình ảnh nó từng thấy ngày hôm đó chắc chắn cũng là thật.

– Nhã Điềm chúng ta về thôi!_Nam Thành mỉm cười giọng nói nhẹ như gió thoảng.

– Sao lại về sớm vậy?_Nhã Điềm liếc mắt nhìn Nam Thành.

– Tôi thấy cũng trễ rồi chúng ta về đi.

– Ừm cũng được._Nhã Điềm gật đầu nghe lời Nam Thành trở về.

Nam Thành cười buồn một cái liền đi về, không phải bản thân cậu muốn về sớm mà là vì Nhã Điềm vốn không có tâm trạng để đi dạo. Vì lí do gì cậu cũng không chắc nhưng sao lòng cậu có chút lạnh lẽo, người con gái cậu yêu đang ở trước mặt cậu nhưng hình như trái tim không ở cạnh cậu.

—————————-

Gió bắt đầu lạnh hơn, Nhã Điềm khẽ run rẩy ôm chặt hai vai. Hiện giờ nó không chỉ lạnh thể xác còn lạnh trong lòng, cảnh tượng năm đó lần nữa lặp lại làm sao không lạnh đây? Tuấn Nguyên cũng giống Nam Thành đi cạnh nó nhưng cũng không làm tim nó ấm lại được.

– Cậu lạnh sao Nhã Điềm?_Tuấn Nguyên nhẹ nhàng quan tâm.

– Tôi không sao.

– Chúng ta về thôi, hình như bên kia là Khải Huy cùng Anh Trúc chúng ta cùng họ về chung cho vui._Tuấn Nguyên chỉ tay về phía Khải Huy cùng Anh Trúc liền nhanh chân kéo tay Nhã Điềm bước đi.

Nhã Điềm muốn cản lại nhưng không kịp rồi, nó đã cố tránh nhưng Tuấn Nguyên đã nhanh miệng gọi tên hai người họ. Nhã Điềm rủa một tiếng xui xẻo, khẽ thở dài nhắm mắt đối mặt.

– Hai người vừa xong việc sao chúng ta cùng về đi._Tuấn Nguyên nở nụ cười nhìn Khải Huy và Anh Trúc.

Hai người vừa nghe Tuấn Nguyên gọi liền xoay người lại n