
Nhã Điềm vui vẻ nhảy lên trên lan can ngồi đung đưa chân, hay tay vung vẩy hạt mưa trước hiên lớp học. Khải Huy cũng đã nhảy lên đó ngồi tự bao giờ, gương mặt cũng chẳng mang chút buồn rầu lướt mắt nhẹ nhàng nhìn mưa rơi.
– Cậu nhảy lên đây làm cái gì?_Khải Huy giật mình liếc mắt nhìn Nhã Điềm thảnh thơi ngồi trên lan can mà có chút không thuận mắt.
– Tại sao cậu nhảy lên được tôi lại không?_Nhã Điềm chu chu môi đáy mắt hiện lên ý chí chiến đấu.
Nhã Điềm nhìn thấy Khải Huy chỉ phóc một cái lên lan can ngắm mưa cũng bắt chước leo lên ngồi theo. Mỗi lần hắn làm một điều gì khó khăn nó đều cố gắng làm theo gọi là không thể chịu thua hắn bất cứ thứ gì, nhưng hầu như những việc nó làm theo hắn hầu như rất nhiều cũng chưa một lần nó thấy hắn làm bất cứ cái gì vì nó.
– Cậu là con gái mà nhảy nhót lung tung huống hồ ở đây cao như vậy.
– Tôi không sợ.
Khải Huy lắc đầu thở dài cũng thôi không chấp Nhã Điềm, nhưng khi nhìn vào gương mặt phấn khởi khi hứng những giọt mưa rơi của Nhã Điềm tim hắn bất giác rung lên không rõ nguyên do liền quay mặt đi chỗ khác. Cả hai cứ như vậy ngồi rất lâu, những hạt mưa thưa thớt dần rồi tạnh hẳn. Sân trường bắt đầu ồn ào học sinh lũ lượt kéo nhau ra về, từng tốp học sinh cười đùa giỡn hớt trong không khí còn ẩm hơi nước.
– Nhã Điềm về thôi!_từ sau lưng hai người vang lên giọng nói trầm thấp dịu dàng.
Cả Khải Huy cùng Nhã Điềm xoay người lại nhìn Nam Thành nở một nụ cười, Khải Huy nhảy khỏi lan can trước Nhã Điềm hắn còn định đỡ lấy Nhã Điềm để nó an toàn nhảy xuống, nhưng xem ra hắn còn quá chậm Nam Thành đã tiến đến bên cạnh đưa tay ra dáng vẻ dịu dàng đỡ lấy Nhã Điềm.
– Để tôi đỡ cậu xuống!
– Cảm ơn._Nhã Điềm cười tươi nhìn Nam Thành đưa tay cho cậu đỡ xuống.
Vừa nhảy xuống khỏi lan can, Nhã Điềm còn định trách móc vì sao hắn nhảy xuống lại không chịu đỡ nó thì đã thấy bóng dáng Khải Huy đi khá xa rồi, dáng vẻ thong thả sải bước chân dài đi ra khoảng sân còn đọng lại nước mưa.
Trong khi Nhã Điềm tức tối thì Khải Huy tâm trạng vô cùng phức tạp, hắn không biết vì sao lại có cảm giác không thoải mái khi thấy Nhã Điềm cùng Nam Thành ở chung một chỗ. Cảm giác đó thật sự không dễ chịu, cả hai đều là bạn thân của hắn chỉ cần nhìn thấy hai người vui vẻ hắn cũng sẽ vui hắn sẵn sàng bước đi trước để nhường không gian cho hai người hoặc lùi lại phía sau để theo dõi hai người.
Nam Thành vẫn là như vậy cậu có một nụ cười ấm áp luôn chăm sóc quan tâm Nhã Điềm, cậu cũng không biết rằng chính mình đã làm tổn thương một trái tim. Trong lòng cậu vẫn xem hai người là những người bạn thân,nhưng cậu đối với Nhã Điềm lại có một cảm giác khác đã vượt qua tình bạn. Nếu như Thục Đoan và Nhã Điềm đều là bạn thân của hắn vì sao khi đứng trước mặt Thục Đoan cậu không hề có cảm giác gì gọi là đặc biệt.
Bóng dáng Khải Huy càng đi càng xa nhưng cùng lắm chỉ là cách vài chục bước vì sao Nhã Điềm bước mãi vẫn không kịp, bên cạnh nó cũng chỉ có Nam Thành và Thục Đoan. Nhã Điềm rất muốn đi nhanh một chút để đuổi kịp Khải Huy nhưng lại có một sợi dây vô hình nào đó kéo nó lại. Nhìn sang bên cạnh nó vẫn thấy nụ cười của Nam Thành, ánh mắt vẫn là như vậy trìu mến đến mức người ta không thể từ chối.
– Khải Huy cậu có thể đi chậm một chút chờ chúng tôi được không?_Thục Đoan nở một nụ cười chọc Khải Huy.
Thục Đoan vẫn biết Khải Huy nhanh nhẹn, cá tính hơi quái dị một chút nhưng thật ra vẫn là một người dễ gần biết quan tâm người khác. Cô thậm chí còn biết người mà Khải Huy xem trọng trong mắt cũng chỉ có Nhã Điềm nhưng vì sao hắn luôn né tránh Nhã Điềm thì cô lại hoàn toàn không biết.
– Các cậu đi nhanh lên một chút thì được rồi!
Bảo hắn đi lùi lại không bao giờ có chuyện đó xảy ra, đối với Khải Huy sẽ chỉ có bước tới không có bước lùi, chỉ là người khác đi theo hắn cũng không có cửa để hắn đi theo người khác. Nghĩ như vậy Khải Huy nhếch môi cười nhạt phải chăng lòng tự tôn của hắn quá cao chính vì vậy mà không muốn thổ lộ với Nhã Điềm để nó từng ngày từng ngày càng cách xa hắn. Để một ngày Nhã Điềm là của Nam Thành không phải của hắn. Nam Thành luôn khác hắn, cậu luôn ân cần chu đáo quan tâm đến từng động thái của Nhã Điềm sẵn sàng đi chậm lại để đợi Nhã Điềm, sẵn sàng vì Nhã Điềm làm tất cả mọi thứ.
Một thoáng kí ức lại hiện về trong tâm trí Khải Huy, hôm nay trời cũng mưa như vậy hắn cũng ngồi trên lan can của khu kí túc xá để ngắm mưa, mưa hôm nay còn nặng hạt hơn ngày đó. Đặc biệt mưa hôm nay không còn sự hiện diện của Nam Thành cũng không còn Nhã Điềm ngồi cạnh hắn như ngày ấy. Mưa vẫn rớt hạt đều đặn như trút bầu tâm sự, Khải Huy cũng mang trong lòng một bầu tâm sự vì sao hắn không thể bày tỏ với ai, hắn không thể quên chuyện ban sáng Nhã Điềm cùng Tuấn Nguyên lôi lôi kéo kéo khiến hắn gần như sụp đổ.
Khải Huy khẽ nhắm mắt cũng không muốn nhớ nữa càng nhớ hắn chỉ càng cảm thấy tim lạnh buốt, cảm giác hụt hẫng cùng cô đơn bủa vây lấy hắn. Bên tai hắn tiếng mưa vẫn không dứt làm cho người mang tâm sự càng thêm thê lương.
– Nè ngồi đây làm gì? Lại nhớ Nhã Điềm sao?_Tần Trực cũng nhảy phóc lên l