
tình cảm với nhau, cùng né tránh nhau cố đi ngược chiều nhau nhưng đến một lúc nào đó kết thúc một vòng quanh co họ vẫn gặp lại nhau trên vòng tròn định mệnh đó có muốn tránh cũng không khỏi.
Nhã Điềm đã cố từ bỏ Khải Huy thế nhưng nó đi một vòng thật lớn lại trở về bên cạnh Khải Huy với tư cách một cô bạn thân. Thật buồn cười, Nhã Điềm và Nam Thành đã có khoảng thời gian gọi là yêu nhau vì sao cô không cảm nhận được nỗi đau đớn trong tình yêu vì sao chỉ có day dứt, hối hận cùng nỗi đau khi mất đi người bạn thân. Trong khi chỉ là rời xa Khải Huy rất nhẹ nhàng nhưng tim nó đau vô cùng lại không có can đảm đối diện.
– Cậu không sao chứ? Lúc nãy Anh Trúc đã nói gì với cậu?_Thục Đoan thấy trên nét mặt Anh Trúc bực dọc vào phòng mà có chút thắc mắc.
Đi ra liền thấy Nhã Điềm đưa đôi mắt buồn ảm đạm nhìn lên bầu trời, Thục Đoan không hỏi cũng biết nó lại nhớ về quá khứ, một cái quá khứ nên quên đi nó lại cố nhớ.
– Không có gì._Nhã Điềm xoay mặt nhìn Thục Đoan mỉm cười một cái rồi lại tiếp tục hướng về phía trời xa ngắm nhìn mưa rơi.
Thục Đoan cũng không muốn cố hỏi nữa dù sao những chuyện mà Nhã Điềm giấu kín trong lòng còn rất nhiều giấu thêm một chuyện cũng không có gì quan trọng.
– Cậu nghĩ giờ này Nam Thành có nhìn thấy chúng ta không ?_Nhã Điềm nhẹ nhàng nhìn mây trôi lời nói mang chút trầm lắng cùng buồn bã.
Nhã Điềm biết trên đời này vốn không có thần tiên cũng không có hồn ma, chết là hết là kết thúc một sinh mạng nhưng nó vẫn nghĩ Nam Thành vẫn còn tồn tại đâu đó để dõi theo những đứa bạn thân.
– Không.
Đáp một tiếng gọn lõn, Thục Đoan muốn phủ nhận tất cả sự hi vọng ngốc nghếch của Nhã Điềm. Mọi thứ có dính dán đến Nam Thành đã không còn tồn tại từ lâu rồi đừng cố nghĩ đến và cũng đừng hi vọng một điều gì đó từ nó cả.
Nhã Điềm khẽ cười một tiếng vì lời đáp thẳng thừng của Thục Đoan, cô từ trước đến giờ vẫn như vậy cái gì có thật sẽ thừa nhận, không có thật một chữ cũng không nói dối.
– Cậu không thể tưởng tượng một chút sao? Học xã hội vì sao khô khan như vậy, rõ chán!
– Chính vì tôi học xã hội nên muốn dùng nó để thuyết phục những người ngu ngốc như cậu ra khỏi cái gọi là hư ảo.
Được một người bạn thân suốt ngày ở bên tai giáo huấn Nhã Điềm còn không tỉnh sao, chỉ có điều quá khứ kia cũng là một phần trong cuộc sống chỉ có thể xếp nó gọn gàng trong một góc của tâm hồn vốn không có khả năng xóa bỏ nó.
Nhã Điềm khẽ thở dài một tiếng chắc có lẽ đã đến lúc phải đối mặt và chối bỏ nó, phải biết tiếp nhận những thứ tốt đẹp ở phía trước.
Bỗng ánh mắt Nhã Điềm nhìn xuống dưới cửa ra vào kí túc xá nữ phát hiện Khánh Vy vừa mới từ thư viện về còn đi cùng một người con trai, nhìn trong màn mưa nên nó nhìn không rõ chỉ biết giữa họ có một khoảng cách vô hình giống nó và Khải Huy.
– Đó không phải chị Khánh Vy sao ? Người con trai kia là bạn trai chị ấy sao?_Nhã Điềm nhẹ chỉ tay về phía xa vừa đưa mắt hỏi Thục Đoan.
– Là bạn trai cũ._Thục Đoan đáp nhẹ trong lòng cũng có chút bi thương.
Tuy nhìn ở xa, nhưng Thục Đoan vẫn có thể nhận ra đó là Nhất Khang một mối tình thấm đẫm nước mắt của Khánh Vy. Chỉ là cô không thể ngờ họ đã chia tay vẫn có thể bình thản đối diện nhau đi cùng nhau, trong khi Nhã Điềm và Khải Huy chưa từng nói lời yêu nhau vì sao vẫn có một khoảng cách vô hình. Thục Đoan khẽ thở dài một tiếng, có lẽ suy nghĩ của người trưởng thành sẽ khác những người còn ở lứa tuổi bồng bột như Khải Huy và Nhã Điềm
——————–
Khánh Vy bước ra khỏi thư viện nhìn màn mưa bên ngoài ngày một dày, ngày một nặng hạt. Cô khẽ thở dài một tiếng cầm trên tay cả một chồng sách tham khảo, cứ mưa như vậy cô làm sao có thể về từ thư viện đến khu kí túc xá không xa nhưng đi đến đó cũng đủ làm cho cả người ướt mem không khéo lại bị cảm lạnh. Cô hôm nay sao lại đãng trí đến nỗi bỏ quên ô trong phòng, cô đang trông ngóng bạn nữ nào đó ở gần phòng mình chưa về để cô có thể đi chung chỉ cần che được mấy cuốn sách này là tốt rồi.
Nhất Khang đang định đi về, anh vừa rời khỏi phòng tự học nhìn trời mưa giăng trời tối mịch anh cũng có chút mơ hồ xốn xang trong lòng. Khẽ liếc nhìn qua thư viện, anh thấy một thân ảnh quen thuộc anh khẽ mỉm cười một cái, cô vẫn tính cũ không đổi đi ra ngoài chưa bao giờ chuẩn bị ô cho mình. Vẫn là nét đẹp đó đơn thuần mà ngốc nghếch chí ít trong mắt anh Khánh Vy luôn cần có một người bên cạnh.
– Đứng chờ thế này không phải cách, anh đưa em về!
Khánh Vy bị giọng nói của Nhất Khang làm cho giật mình, nhưng trong lòng lại rung động kì lạ, cứ mỗi lần trời mưa cô đều có anh che ô hóa ra cô vẫn chưa bỏ được thói quen đó. Anh vẫn đối xử với cô ấm áp như vậy chưa một lần bỏ mặt cô nhưng vì sao cô luôn lạnh nhạt với anh. Cô vẫn nhìn anh như vậy khuôn mặt điềm tĩnh đứng đắn của một người trưởng thành đã một năm anh và cô cũng đều có suy nghĩ khác.
Khánh Vy còn định từ chối anh nhưng liền bị anh ngăn lại.
– Đừng từ chối anh.
Cô mở mắt ngạc nhiên, anh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô sao, tính cách anh không chỉ thay đổi mà ngay cả cách nắm bắt tâm lí của người khác anh cũng học được. Nhưng Khánh V