Tình Yêu Quý Tộc

Tình Yêu Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324483

Bình chọn: 7.5.00/10/448 lượt.

hật sâu lấy lại bình tĩnh và đi ra, đối diện với cô.Anh thầm mỉm cười với khuôn mặt ngạc nhiên đáng yêu của cô.

Cô ngơ ngác nhìn anh còn anh thì âm thầm tiến về phía cô.– Anh tới thăm em sao? – cô nhỏ giọng hỏi, dường như cô đang rất bất ngờ vì chuyến thăm đột ngột của anh.– Phải.

– anh bước tới, vòng qua eo và ôn nhẹ lên mái tóc mềm mượt thoảng thoảng mùi hương dịu dàng khiến lòng anh thêm hồi hộp.– Nhưng khu này… – cô không nói hết câu nhưng anh hiểu điều cô muốn nói.– Em còn học ở đây được thì anh sợ gì.

– anh xoa nhẹ mái đầu trấn an cô.– Nhưng… – cô lên tiếng phản đối.– Dù thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ hông có ai dám chọc anh đâu.

– anh bình thản đáp.

Đó là sự thật.

Cho dù có được Huy hậu thuẫn đi chăng nữa, điều đó cũng là không thể.– Em vẫn lo.– Ngốc.

– anh hôn nhẹ lên má cô.– Em…– Xuân, sao người em nóng quá vậy? – anh có chút khẩn trương khi thấy cô nóng có chút khác thường.– Em…em không sao? – cô vội vàng đẩy anh ra.

Mỗi lần cô có chuyện gì, cô đều làm thế để không ai lo lắng cho cô nhưng thật ra, nó chỉ càng làm anh lo thêm.– Lại sốt rồi sao? Thật là, vì hôm qua đã dầm mưa?– Không sao đâu…em ổn.– Em lúc nào cũng bướng bỉnh như thế sao? Được rồi, anh đưa em về nhà.

– đôi khi anh rất giận tính cách ngang bướng và mạnh mẽ của cô như thế này.

Bao lần cô nói ổn, đều có những việc gì đó khiến anh lo lắng thêm.– Không…không cần phải thế đâu.

– cô lên tiếng phản đối.– Em đang sợ Huy sẽ thấy và làm khó anh sao?– Đúng vậy… – thật ra còn hơn thế nữa.

Huy đang tới đây đó.

Nếu hai người gặp nhau thì…– Đừng lo hão như thế.

Huy sẽ không làm gì quá đâu.– Không, anh phải…Anh chặn lời của cô bằng nụ hôn bất ngờ.

Một tay anh ôm eo cô, một tay anh giữ lấy cô cổ, hoàn toàn khống chế được cô.

Anh nhận ra vẻ gượng gạo, cứng ngắc của cô.

Không phản đối cũng không né tránh.

Dù biết thế nhưng anh không quan tâm.

Anh đang giận cô lắm.

Tại sao cô cứ nhắc tới Huy thế? Cô vốn biết rằng anh không thoải mái khi nhắc tới Huy mà.– Được rồi, đợi anh ở đây.

– anh thì thầm vào tai cô rồi vội vàng xoay người bỏ đi.

Anh sợ rằng chỉ cần ở lại một chút nữa, cô sẽ nhận ra rằng anh đang mất bình tĩnh.Thật không ngờ, có ngày một người luôn bình tĩnh như anh lại trở nên như thế này.

Chỉ vì anh sợ mất cô thôi.Anh dần lấy lại dáng vẻ ban đầu.

Chậm chạp đi về phía nhà xe, với chút áy náy vì lúc nãy đã vô tình trút lên người con gái ấy sự giận dữ của mình.

Có lẽ anh sẽ làm gì đó để xin lỗi cô mới được.… Nhưng có vẻ như anh không thực hiện điều anh muốn ngay lúc này.

Trước mắt anh là một nhóm người lạ mặt đang đứng chặn lại.

Đằng sau họ là một người đàn ông lớn tuổi…và anh biết ông ta.

Đó không phải là thư kí của ông nội sao? Họ ở đây có chuyện gì sao?– Tại sao lại chặn đường tôi? – anh lạnh giọng lên tiếng.– Có một số việc quan trọng cần tới cậu.

– thư kí Minh đáp lại.– Việc gì? Là ý của ông tôi sao? Rất tiếc hôm nay tôi có việc bận rồi.

Tôi sẽ làm sau.

– anh lạnh nhạt phản đối, không quan tâm tới người khác, cứ thế lách mình qua khỏi đám đông.– Tôi cũng rất tiếc vì cậu không thể từ chối.

– thư kí Minh cười nhạt rồi ra hiểu cho nhóm người kia trực tiếp lên bắt anh.Bị tấn công bất ngờ, anh chưa kịp phản kháng đã bị họ chụp thuốc mê.

Không… không… anh không thể cứ thế mà bị bắt đi được.

Người con gái ấy còn đang đợi anh.

Anh vẫn còn chưa làm gì đó để kịp xin lỗi cô vì chuyện lúc nãy.

Không… anh vùng vẫy trong giận dữ nhưng thân thể anh nó không còn nghe lời theo lí trí nữa.

Mọi thứ xung quanh cứ tối dần…tối dần… Không…người con gái đó sẽ lo lắng lắm nếu như anh không quay lại.Anh ngất hẳn trong sự kìm chế của nhóm người xung quanh.

Thư kí Minh hài lòng với điều đó.

Ra lệnh cho nhóm người kia mang Băng đi tới nơi đã định còn bản thân mình rút điện thoại và gọi cho người con gái kia.

Chủ tịch rất tin tưởng cô bé này thì ông cũng nên tin một chút.

Có thể cô bé này sẽ làm được điều gì đó đặc biệt chăng.…….Anh tỉnh dậy với đầu óc có chút choáng váng, mụ mị.

Anh không nhớ rõ gì cả.

Chỉ là gặp một nhóm người áo đen…và đột ngột bị chụp thuốc mê tới bất tỉnh.Nhìn xung quanh, mọi thứ quá lạ lẫm.

Một căn phòng nho nhỏ, được bày biện tuỳ ý với một cái tủ lạnh, một tủ quần áo với chiếc giường anh đang nằm.

Tại sao anh lại bị bắt tới đây? Anh có nghe loáng thoáng gì đó trước khi ngất, là ý của ông nội sao?Bàn tay anh chợt chạm phải tay của người nào đó.

Anh quay nhìn lại giường mình.

Thì ra còn có một người nửa, đang nằm sấp, vùi mình trong chăn.Vốn định vén lên xem đó là ai, anh đã bị phân tâm bởi tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

Không vội vàng, anh chậm rãi đi tới và mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, anh đã không kìm nén được mà giật mình.

Là Xuân.

CHƯƠNG 138 – 139 (3)Chương 139

Toàn thân cô run rẩy và ướt nhèm nhẹp từ trên xuống dưới.

Những giọt nước lăn dài trên má, chảy xuống và nhỏ xuống nơi cô đang đứng.

Khuôn mặt có chút hoảng loạn, lo lắng.

Tại sao cô lại tới đây với bộ dạng này và làm sao cô biết anh ở đây?– Xuân? Sao em lại ở đây? – Băng nhìn cô ngạc nhiên.– Anh…không sao chứ? Anh vẫn ổn chứ? – bỏ qua câu hỏ


XtGem Forum catalog