Ring ring
Tình Yêu Quý Tộc

Tình Yêu Quý Tộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326750

Bình chọn: 7.5.00/10/675 lượt.

nhé.

– giọng nói cay nghiệt của người con gái kia thật kinh khủng – chua chát, đay nghiến, nó ẩn chứa một sự căm ghét vô cùng.

– Giờ tôi đi đấy….mọi người cứ từ từ thưởng thức.Cộp…cộp……Tiếng bước chân của người con gái đó bắt đầu vang lên và cũng là lúc đám côn đồ kia bắt đầu “khởi động”, ngúc ngoắc cái đầu, tiếng bẻ tay răng rắng cùng nụ cười gian xảo, ba tên côn đồ đó bắt đầu tiến lại gần cô trong tiếng cười khúc khích thích thú của đám con gái…nó khiến Xuân sợ hãi…tiếng hét, tiếng kêu cứu bị nghẹn ứng trong họng chứ chưa nói đến miếng băng đang bịt miệng cô…mà cho dù cô có hét kên thì cũng chắc gì sẽ có ai tới cứu chứ… TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 101- 111 (35)Bốp…Tên côn đồ với cái đầu trọc lóc xăm hình đầu lâu xương chéo đá một cái thẳng thừng vào bụng Xuân một cách thô bạo và sau đó là một tràng cười thích thú của cả đám đó…Đau, đau đến thấu xương…cú đá của hắn khiến Xuân cảm thấy choáng váng…mặt mũi cô bắt đầu sa sầm…tiếng rên bị chặn ngược lại và đẩy vào trong bởi miếng băng bịt miệng.

Cô cảm thấy đau lắm, đau kinh khủng luôn, đôi mắt bắt đầu nhòa đi…không hiểu sao chính lúc này, hình ảnh của Băng chợt ùa về trong cô, cô muốn gặp anh ấy ngay bấy giờ…“Cứu em với”: lời nói đang vang lên trong cô một cách vô vọng…………………Trong lúc đó, tại phòng làm việc của Băng……Ngồi bên cạnh chiếc laptop để làm nốt môt số việc của công ty, đầu óc của anh đang rối bời, anh thấy bồn chồn, lo lắng một cách kì lạ.Ư……Khẽ ôm bụng, anh rên lên một tiếng, không hiểu sao anh lại cảm thấy bụng mình lại cảm thấy nhói đau như có ai đó vừa đá vào mình vậy…– Đã hơn 5 ngày rồi mà vẫn không thể nào liên lạc hay tìm kiếm được cậu ấy.

Các người thật vô dụng.

– Triệt tức tối quát về phía mấy người mặc áo đen là nhân viên của tập đoàn AJ kia.– Chúng tôi xin lỗi, hiện tại chúng tôi đã liên lạc với toàn bộ các nhân viên khác trong tập đoàn và mỡ rộng phạm vi tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy.

– người đàn ông áo đen với chiếc huy hiệu màu vàng có lẽ là sếp của nhóm người kia thay mặt mọi người để giải thích.– Vô dụng.

– Triệt giận dữ với chính họ nhưng trong thâm tâm cậu đang trách bản thân mình vô dụng.

Tại sao ngay cả một thông tin gì của cô, cậu cũng thể biết.

Tại sao lúc đó cậu lại có thể để cô đi ra ngoài một mình vào buổi tối để rồi mọi việc trở thành như thế này.Tại sao chứ?– Bình tĩnh lại nào.

Giờ chúng ta phải nghĩ cách khác thôi.

– Phong ngăn cản, anh đang cảm thấy khó chịu vì sự ồn ào của Triệt.Triệt càng nói thì đâu phải chỉ mình những người đó sợ mà chẳng phải là cả cậu và anh đều sợ hơn sao? Tại sao lại phải nhắc lại điều đó.Năm ngày.Đã năm ngày rồi tại sao? Cô đang ở đâu? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Làm ơn là không phải, nếu không thì anh sẽ đau đến chết mất.Năm ngày qua cứ như là năm thế kỉ.

Không một giây phút nào anh có thể thư giãn, trong lòng cứ đè nén bao buồn bực, mệt mỏi, lo lắng… Nếu có cách gì để anh có thể tới bên cô ngay lập tức, dù có phải trả bằng giá nào thì anh cũng đồng ý.

Chỉ cần có thể chấm dứt được cơn ác mộng đang hành hạ anh từng ngày này là được rồi.Vũ nhìn khuôn mặt trầm tư của Phong, trong lòng cũng có chút đồng cảm.

Có thể anh hiểu được một phần nào đó cảm xúc của Phong vì anh cũng đang rất lo cho Xuân dù chỉ là như một người bạn lo lắng cho cô mà thôi.– Đúng đấy.

– Vũ ậm ừ đồng tình, khẽ liếc nhìn chút biểu cảm của Phong.– Trời ơi, đã hơn năm ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra sao.

– Tiên thốt lên, cô nức nở khóc.

TÌNH YÊU QUÝ TỘC CHƯƠNG 101- 111 (36)– Tiên, cậu bình tĩnh đi.

Chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra em ấy thôi.

– Lan Anh an ủi.

– Hiện nay tôi đã cử người của gia đình tìm kiếm cùng rồi, nếu có kết quả tôi sẽ thông báo ngay.– Cảm ơn.

– Phong nói nhỏ nhẹ.

Giọng anh chứa đầy sự mệt mỏi và lo lắng.– Không có gì, tôi xem em ấy như bạn của tôi nên việc này có là gì chứ.

– cô nói chắc nịch.

Ở khóe mắt của cô có phần hơi ươn ướt, có lẽ chính cô cũng sắp không kìm nổi rồi.

Cô cảm thấy lo lắng và bồn chồn.– Em lo quá,…làm sao bấy giờ, tớ cũng đã thử tìm rồi mà chưa có kết quả gì cả.

– Tiên nói trong tiếng khóc nức nở của mình.Nhìn Tiên khóc mà ai cũng cảm thấy hơi chạnh lòng, lúc này ai cũng đang rất lo lắng.

Họ đã chờ rất lâu, rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có kết quả.

Thời gian như đứng yên khiến mỗi người đều cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi vì sự chờ đợi đó.– Mọi người không nên bi quan như thế chứ.

– Vũ cố gắng làm giảm mức độ nặng nề đó nhưng dường như nó không có kết quả gì cả.Băng lặng lẽ trầm tư nhìn xung quanh trong mông lung, anh đưa mắt nhìn khuôn mặt đang nức nở khóc của cô một cách lạnh lùng và vô cảm.

Không hiểu sao khuôn mặt ấy lại khiến cho anh cảm thấy khó chịu hơn.Cạch……Băng đóng cửa và đi ra ngoài một cách im lặng.

Trong suốt năm ngày qua, gần như Băng ít nói hơn hẳn, không đơn giản là vì bản thân anh là người ít nói mà có lẽ anh đang lo cho Xuân thật.

Anh cũng đã nhờ người tìm riêng thông tin và có vẻ như gần thu được kết quả rồi.

Chưa kể ngày hôm qua anh đột ngột nhận một lá thư.Chỉ đơn thuần là một mẫu giấy với mấy dòng chữ nguệch ngoạc.

Dù nhìn qua có vẻ như không mấy liên