XtGem Forum catalog
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326440

Bình chọn: 7.00/10/644 lượt.

ó Hồng Tuyết nhìn y xào bài, tay của y vừa to vừa mạnh.

Đồ Thanh lại xào bài một lần nữa, bốn cây bài, hai cây ăn lớn, lại chỉ ăn có ba trăm lượng.

Người ngồi chơi đại đa số đều đã không còn sinh khí.

Tại đổ trường, tiền là máu, người không có máu làm sao có sinh khí ?

Không biết người lạ khuôn mặt trắng nhợt đó, trên người có nhiều máu không ?

Đỗ Thập Thất đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn cười cười:

– Bằng hữu có muốn chơi một hai ván không ?

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng nhìn y:

– Chỉ chơi một ván.

Đỗ Thập Thất hỏi:

– Chỉ chơi một ván ? Một ăn một thua ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Phải.

Đỗ Thập Thất cười nói:

– Tốt, phải chơi như vậy mới thống khoái.

Y vặn hông, gân cốt toàn thân lập tức kêu “rắc rắc”, cơ thịt lưu chuyển dưới áo không ngừng.

Đó là kết quả của mười tám năm khổ luyện.

Y người cao tám thước tám phân, vai rộng hông thon, nghe nói dùng một tay có thể đập bể đầu trâu, nhìn thân người y, mắt mọi người đều không khỏi để lộ vẻ kính sợ, chừng như đám thần tử thấy đế vương của bọn họ.

Năm mươi tấm ngân phiếu đều đã đặt xuống, ngân phiếu mới tin, tay trắng nhợt.

Đỗ Thập Thất hỏi:

– Ngươi có bao nhiêu ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Mấy vạn lượng.

Đỗ Thập Thất huýt gió nhè nhẹ, mắt chừng như hai ngọn đèn mới thắp sáng:

– Năm vạn lượng một ván ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Bất luận là thắng hay thua, chỉ chơi một ván.

Đỗ Thập Thất thốt:

– Có mượn ta cũng không có nhiều như vậy.

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Vô phương.

Đỗ Thập Thất thốt:

– Ý tứ vô phương đó nghĩa là không có quan hệ ?

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.

Đỗ Thập Thất cười nói:

– Có lẽ nào số tiền đó là cướp về, cho nên ngươi không thèm lo tiếc ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Không phải là cướp về, mà là mua mạng !

Đỗ Thập Thất hỏi:

– Mua mạng ai ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ngươi.

Nụ cười trên mặt Đỗ Thập Thất cứng đơ, những người xung quanh đã nắm chặt tay thành quyền, có kẻ nắm chặt đao.

Phó Hồng Tuyết cả nhìn cũng không nhìn một cái, thốt:

– Ta thua, năm vạn lượng này là của ngươi, ngươi thua, theo ta đi ra.

Đỗ Thập Thất hỏi:

– Tại sao muốn ta đi ra ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Bởi vì ta không muốn giết người trong đây.

Đỗ Thập Thất lại cười, nụ cười lại đã có vẻ miễn cưỡng:

– Nếu ngươi thua, còn muốn giết ta nữa không ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Vô luận là thắng hay thua, ta đều không giết ngươi không được.

Đỗ Thập Thất thốt:

– Theo như ý ngươi nói, nếu không phải ngươi giết ta, thì là ta giết ngươi, vô luận ai thua ai thắng, ta đều phải liều mạng, chỉ bất quá ở đây quá nhiều người, hơn nữa đều là người của ta, cho nên ngươi không chịu xuất thủ tại đây.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:

– Ta không muốn giết nhiều người.

Đỗ Thập Thất cười nói:

– Ngươi xem chừng rất tin tưởng có thể giết được ta.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Không tin chắc mà lại có thể đến đây sao ?

Đỗ Thập Thất cười lớn.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Năm vạn lượng bạc cũng đã có thể làm rất nhiều chuyện, sau khi ngươi chết, huynh đệ bằng hữu của ngươi có thể dùng tới.

Đột nhiên một thanh đao từ đằng sau chém tới, chém thẳng vào ót hắn.

Phó Hồng Tuyết không động đậy, Đỗ Thập Thất lại đã giơ tay nắm chận bàn tay cầm đao đó.

“Đinh” một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, lại “cạch” một tiếng, mũi đao đã gãy đoạn.

Đỗ Thập Thất trầm mặt, hét lớn:

– Chuyện này không quan hệ đến bọn ngươi, bọn ngươi chỉ được nhìn, không được động.

Không ai dám động.

Đỗ Thập Thất lại cười:

– Bọn họ đều là huynh đệ tốt của ta, bọn họ trước hết phải thấy ta thắng mấy vạn lượng này cái đã.

Y xé toạt ngực áo, để lộ bộ ngực cứng như sắt:

– Bọn ta chơi trò gì ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Tùy ngươi.

Đỗ Thập Thất thốt:

– Chơi bài cửu, một ván cho đã mắt, thống khoái nhất.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Được.

Đỗ Thập Thất hỏi:

– Vẫn dùng bộ bài này ?

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.

Đỗ Thập Thất nháy nháy mắt:

– Ngươi có biết ta dùng bộ bài này đã ăn bao nhiêu lần rồi không ?

Phó Hồng Tuyết lắc đầu.

Đỗ Thập Thất đáp:

– Ta đã ăn liên tục mười sáu ván, dùng bộ bài này đặc biệt may mắn trong tay ta.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Tay có may mắn tới cỡ nào, cũng có lúc đổi thời.

Đỗ Thập Thất nhìn hắn chằm chằm:

– Giết người ngươi cũng tin chắc, đánh bạc ngươi cũng vậy sao ?

Phó Hồng Tuyết điềm đạp đáp:

– Không tin chắc làm sao có thể đánh bạc ?

Đỗ Thập Thất cười lớn:

– Chuyện này thì ngươi sai rồi, chuyện đánh bạc này, cả thần tiên cũng vị tất tin chắc được, ta trước đây cũng đã thấy qua rất nhiều người cũng ra vẻ tin chắc như vậy, hiện tại đều đã thua tới treo cổ.

Ba mươi hai con bài xếp thành bốn hàng, mỗi hàng tám miếng.

Đỗ Thập Thất đẩy ra một hàng, thốt:

– Bọn ta hai người đối nhau, trên dưới hai cây, thay phiên rút bài.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ta hiểu.

Đỗ Thập Thất nói:

– Cho nên bọn ta chỉ dùng bốn cây bài.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Được.

Đỗ Thập Thất lấy ngón tay đẩy bốn cây bài ra:

– Súc sắc đổ ra số lẻ, ngươi lấy bài trước.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Bài do ngươi xào, súc sắc do ta đổ.

Đỗ Thập Thất thốt:

– Làm đi.

Phó Hồng Tuyết cầm súc sắc, tùy tùy tiện tiện quăng xuống.

Bảy điểm, số lẻ.

Đỗ Thập Thất