80s toys - Atari. I still have
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326410

Bình chọn: 10.00/10/641 lượt.

n mặt có một cái thẹo đao chém như vậy, đều tuyệt đối không thích hợp để hành nghề nữa.

Phó Hồng Tuyết nhìn vết đao chém, đột nhiên phẩy tay:

– Ngươi đi đi.

Miệng môi Đồ Thanh đau đớn xanh dờn:

– Đi đâu ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Chỉ cần không giết người nữa, ngươi tùy tiện đi đâu thì đi.

Đồ Thanh hỏi:

– Ngươi … ngươi vì sao không giết ta ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ngươi nhất định muốn năm vạn lượng mới chịu giết ta, muốn ta giết ngươi, ít ra cũng phải năm vạn lượng.

Hắn lạnh lùng nói tiếp:

– Ta cũng không giết người miễn phí.

Đồ Thanh thốt:

– Nhưng trên người ta không chỉ có năm vạn lượng, nếu ngươi giết ta, tất cả đều thuộc về ngươi.

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Đó là chuyện khác, quy củ của ta cũng là thu tiền trước, rồi mới giết người.

Quy củ là nguyên tắc !

Vô luận làm nghề gì đi nữa, người có thể thành công, nhất định là người có nguyên tắc.

Đồ Thanh không mở miệng nữa, lẳng lặng rút trong túi tiền ra hai sấp ngân phiếu, năm mươi tờ.

Y cẩn thận đếm hai lần tử tế, đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn Hồ Côn:

– Ta hoàn lại cho ngươi.

Hồ Côn hắng giọng.

Đồ Thanh thốt:

– Ngươi có thể trả hắn năm vạn lượng, kêu hắn giết ta.

Hồ Côn đột nhiên ngừng ho:

– Trên người ngươi còn bao nhiêu ?

Đồ Thanh ngậm miệng.

Hồ Côn nhìn y chằm chằm, trong mắt đã phát sáng.

Đồ Thanh đã cầm cái bao vải trên bàn, chậm chạp đi ra ngoài.

Hồ Côn đột nhiên hét lớn:

– Giết y, ta trả ngươi năm vạn lượng.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:

– Muốn giết người đó, ngưoi tự mình động thủ đi.

Hồ Côn hỏi:

– Tại sao ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Bởi vì y đã thụ thương, đã không còn khí lực hoàn thủ.

Song thủ của Hồ Côn nắm chặt lan can, đột nhiên “bốc” một tiếng, ba mũi phi đao ghim trên lan can.

Phi đao từ trong bao vải bay ra, bao vải đó cũng có vũ khí sát nhân.

Đồ Thanh lạnh lùng thốt:

– Ta đó giờ không giết người miễn phí, vì ngươi ta lại có thể phá lệ một lần, ngươi có muốn thử không ?

Hồ Côn đã biến sắc.

Gã quả thật nghĩ không ra cái bao đó còn có bao nhiêu thứ vũ khí, trên người Đồ Thanh còn có bao nhiêu thứ vũ khí.

Nhưng gã đã nhìn ra, vô luận là thứ vũ khí nào, chỉ cần có một thứ, đã đủ để đưa gã vào tử địa.

Đồ Thanh chung quy đã đi ra, đi đến cửa, đột nhiên quay đầu, nhìn Phó Hồng Tuyết chằm chằm, nhìn đao trên tay Phó Hồng Tuyết chằm chằm, phảng phất chưa từng thấy qua người như vậy, cũng chưa từng thấy qua đao như vậy.

Y đột nhiên hỏi:

– Quý tính ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Họ Phó.

Đồ Thanh hỏi:

– Phó Hồng Tuyết ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Đúng.

Đồ Thanh thở dài nhè nhẹ:

– Kỳ thật ta đã nên nghĩ ra ngươi là ai.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ngươi không thể nghĩ ra sao ?

Đồ Thanh đáp:

– Ta không dám nghĩ.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Không dám ?

Đồ Thanh đáp:

– Một người nếu nghĩ quá nhiều, không thể giết người.

Bên ngoài bóng đêm đã dày đặc, không trăng không sao, Đồ Thanh vừa đi ra đã biến mắt trong vòng hắc ám.

Hồ Côn thở dài một hơi, lẩm bẩm:

– Tại sao ngươi không giết y ? Ngươi không sợ y tiết lộ bí mật của ngươi sao ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ta không có bí mật.

Hồ Côn hỏi:

– Ngươi không phải muốn đi giết Đỗ Thập Thất sao ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ta giết người không cần giữ bí mật.

Hồ Côn lại htở dài:

– Trên bàn có ngân phiếu mấy vạn lượng, giết chết Đỗ Thập Thất, số tiền đó đều là của ngươi.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Trả trước giết sau.

Hồ Côn miễn cưỡng cười, thốt:

– Hiện tại ngươi có thể lấy đi.

Phó Hồng Tuyết lấy số tiền trên bàn, đếm đúng hai lần, từ từ hỏi:

– Ngươi biết Đỗ Thập Thất ở đâu ?

Hồ Côn đương nhiên biết:

– Vì để điều tra hành tung của y, ta đã xuất ra một vạn năm trăm ngàn lượng.

Phó Hồng Tuyết điềm đạm thốt:

– Giết người vốn là một chuyện rất xa xỉ.

Hồ Côn thở dài, nhìn hắn cất tiền, đột nhiên hỏi:

– Ngươi giết người không giữ bí mật ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Không.

Hồ Côn hỏi:

– Ngươi không sợ giết người giữa đám đông sao ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Vô luận chỗ nào cũng đều có thể giết người.

Hồ Côn cười toe toét:

– Vậy thì ngươi có thể đến chỗ đó tìm y …

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Chỗ nào ?

Hồ Côn nhướng mắt, thốt:

– Hắn đang xả láng.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Xả láng ?

Hồ Côn đáp:

– Xả láng đầu óc, xả láng uống rượu, ta chỉ hy vọng hắn còn chưa thua hết, còn chưa uống tới chết.

oo Đỗ Thập Thất không những đại thắng, mà còn rất tỉnh táo.

Người đang thắng, luôn luôn tỉnh táo một cách tàn nhẫn, chỉ có người thua mới tán loạn thần trí.

Y đang xóc bài.

Bộ bài cửu ba mươi hai miếng bài gỗ đen mun, mỗi một miếng y chừng như đều có thể thao thao như ý, thậm chí cả con nít cũng há hốc miệng nghe y thao thao bất tuyệt.

Y tịnh không phải là loại ăn gian, lanh lẹ chân tay, một người tới lúc vận bài hên, căn bản bất tất phải ăn gian.

Hồi nãy y mới cầm một đôi “trường tam”, ăn lớn, hiện tại cơ hồ đã thắng tới hai vạn, vốn nhất định còn có thể thắng nữa.

Chỉ tiếc người ngồi xuống chơi đã dần dần vắng vẻ, bởi vì người có túi tiền lớn đều đã thua sạch mau chóng.

Y hy vọng có thể có một hai bộ mặt mới đầy sinh lực gia nhập, tới lúc đó, y lại thấy một người lạ mặt mày trắng nhợt đi vào.

Ph