Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Thiên Nhai Minh Nguyệt Ðao – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326534

Bình chọn: 10.00/10/653 lượt.

i xuống, không ngẩng đầu nhìn ai một cái.

Hành động của y tất phải bảo thủ bí mật, tuyệt không thể để người khác thấy giữa y và Hồ Côn có quan hệ gì, càng không thể để người ta biết tại sao y đến đây.

Hồ Côn hắng giọng, vừa chuẩn bị trở về mật thất phía sau để uống một hai chén, đột nhiên lại thấy một người lạ mặt mày trắng nhợt đi vào, tư thế bước đi quá quái dị khác thường, trong tay lại nắm chặt một thanh đao.

Đen sì, vừa tàn khốc, vừa bén nhọn.

Mục quang của hắn cũng như là mũi đao, nhìn xung quanh một lần, nhìn chằm chằm lên người Đồ Thanh.

Đồ Thanh cúi thấp đầu uống trà.

Người lạ đó nhếch miệng cười lạnh, kéo ghế ngồi gần đó.

Đột nhiên nghe “rắc” một tiếng, một cái ghế làm bằng gỗ quý đã bị hắn ngồi tới gãy lìa.

Hắn nhíu mày, giơ tay níu mặt bàn, đột nhiên lại “rắc” một tiếng, cái bàn trị giá ít nhất hai chục lượng bạc cũng tự nhiên vỡ vụn.

Hiện tại vô luận là ai cũng thấy được hắn đến để gây sự !

Tròng mắt của Hồ Côn co thắt lại.

– Có phải người này lại là cao thủ mà Đỗ Thập Thất mời từ ngoài tới để đối phó gã ?

Đám vệ sĩ của gã đã chuẩn bị xông ra, Hồ Côn lại phẩy tay ngăn trở bọn chúng.

Gã đã thấy người lạ này tuyệt không phải là người bọn chúng có thể đối phó.

Đồ Thanh đã đến, tại sao không thừa cơ hội này để thử công phu của y ?

Hồ Côn là một thương nhân, hơn nữa lại là một thương nhân rất tinh minh, chịu trả ra một hai lượng bạc cũng đều hy vọng ít nhất có thể thu hồi đủ vốn.

Hà huống kẻ mà người lạ muốn tìm có lẽ tịnh không phải là gã, mà là Đồ Thanh.

Người lạ đó đương nhiên là Phó Hồng Tuyết.

Đồ Thanh vẫn còn cúi đầu uống trà.

Phó Hồng Tuyết đột nhiên đi qua, lạnh lùng thốt:

– Đứng dậy.

Đồ Thanh bất động, cũng không mở miệng, những khách nhân khác lại đã lẳng lặng né tránh ra ngoài gần hết.

Phó Hồng Tuyết lại lặp lại một lần nữa:

– Đứng dậy.

Đồ Thanh chung quy đã ngẩng đầu, làm như mới thấy người đó:

– Ngồi thoải mái hơn so với đứng, ta vì sao lại phải đứng ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Bởi vì ta thích cái ghế đó.

Đồ Thanh nhìn hắn, từ từ đặt chén trà xuống, từ từ giơ tay ra, nắm lấy cái bao vải màu xám.

Trong bao không còn nghi ngờ gì nữa là vũ khí giết người của y.

Tay Hồ Côn đã nắm chặt, tim đột nhiên đập mạnh thình thịch.

Gã thích thấy người ta giết người, thích thấy người ta đổ máu.

Trong những năm gần đây, chuyện có thể làm cho gã hưng phấn không có nhiều, thậm chí cả nữ nhân cũng không thể, giết người đã là một thứ kích thích duy nhất còn có thể cho gã cái cảm giác hưng phấn.

Nhưng gã thất vọng.

Đồ Thanh đã đứng dậy, cầm cái bao lẳng lặng tránh qua.

– Hành động của y luôn luôn rất cẩn thận kỹ càng, đương nhiên tuyệt không thể xuất thủ trước mắt nhiều người như vầy.

Hồ Côn đột nhiên thốt:

– Hôm nay tiểu điếm tạm đóng cửa nghỉ trưa, trừ những người có chuyện đến tìm ta, các vị xin mời tự tiện ra về là tốt nhất.

Tiếp đó, người muốn coi nhiệt náo cũng không thể không đi, đại sảnh đột nhiên chỉ còn lại hai người.

Đồ Thanh cúi đầu uống trà, Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hồ Côn đang dựa lan can trên lầu.

Hồ Côn hỏi:

– Ngươi có chuyện muốn tìm ta ?

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ngươi là Hồ Côn ?

Hồ Côn gật gật đầu, cười lạnh:

– Đỗ Thập Thất nếu kêu ngươi đến giết ta, ngươi đã tìm ra người rồi đó.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ngươi nếu muốn tìm người giết Đỗ Thập Thất, cũng đã tìm ra người rồi.

Hồ Côn hiển nhiên tình cờ hỏi:

– Ngươi ?

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ta không giống kẻ giết người sao ?

Hồ Côn hỏi:

– Bọn ngươi có thù ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Giết người tịnh không nhất định là vì cừu hận.

Hồ Côn hỏi:

– Ngươi giết người thường là vì cái gì ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Vì cao hứng.

Hồ Côn hỏi:

– Cái gì có thể làm cho ngươi cao hứng ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Mấy vạng lượng bạc thông thường đều có thể làm cho ta rất cao hứng.

Ánh mắt Hồ Côn phát sáng, hỏi:

– Nếu có thể làm cho ngươi cao hứng, hôm nay ngươi đi giết Đỗ Thập Thất cho ta ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Nghe nói ngươi tịnh không phải là người nhỏ nhen.

Hồ Côn đáp:

– Ừm.

Phó Hồng Tuyết thốt:

– Ta bảo đảm hắn tuyệt không sống quá ngày đầu tháng tới.

Hồ Côn mỉm cười:

– Có thể đủ để đám bằng hữu cao hứng, cả ta cũng rất sảng khoái, chỉ sợ ngươi đã đến trễ một bước.

Phó Hồng Tuyết hỏi:

– Ngươi đã tìm ra người khác ?

Hồ Côn liếc nhìn Đồ Thanh, mỉm cười gật đầu.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:

– Người ngươi tìm ra nếu là người đó, ngươi đã tìm sai người rồi.

Hồ Côn thốt:

– Ồ ?

Phó Hồng Tuyết nói:

– Người chết không thể đi giết người.

Hồ Côn hỏi lại:

– Y là người chết ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Nếu y không phải là người chết, hiện tại nên giết ta.

Hồ Côn hỏi:

– Tại sao ?

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Bởi vì nếu ngươi không thể làm ta cao hứng, ta nhất định đi tìm Đỗ Thập Thất …

Hồ Côn thốt:

– Ngươi nếu đi tìm Đỗ Thập Thất, lại giúp Đỗ Thập Thất đề phòng y.

Phó Hồng Tuyết đáp:

– Ta còn giúp Đỗ Thập Thất giết y.

Hồ Côn tiếp lời:

– Giết y trước, rồi lại giết ta.

Phó Hồng Tuyết nói:

– Đỗ Thập Thất còn sống, ngươi không muốn chết cũng không được.

Hồ Côn thốt:

– Cho nên y hiện tại nên g