
Yến Nam Phi ra tay ánh mắt hắn cũng không liếc qua.
Ngoài đôi tay của tên thiếu niên này, thế gian dường như chẳng còn chuyện gì khác khiến hắn phải để mắt tới.
Mu bàn tay của Tiêu Tứ Vô đã hiện lên mờ mờ những đường gân xanh, có vẻ như là hăÌn đã dùng một lực rất lớn, mới có thể giữ đôi tay ở thế ổn định.
Động tác của hắn vẫn rất chậm chạp nhẹ nhàng, thậm chí đến tư thế cũng không thay đổi, có thể đạt đến độ chính xác như thế thì thật không dễ.
Phó Hồng Tuyết đột nhiên nói :
– Tay của ngươi rất vững.
Tiêu Tứ Vô hờ hững đáp :
– Tất cả đều rất vững.
Phó Hồng Tuyết nói :
– Ngươi ra tay chắc chắn cũng rất nhanh, hơn nữa sau khi đao rời tay vẫn còn có thể biến hoá được.
Tiêu Tứ Vô hỏi :
– Ngươi thấy được à?
Phó Hồng Tuyết gật gật đầu, nói :
– Ta thấy được là ngươi dùng ba ngón tay đêÌ0 phóng đao, vì thế nên có thể để lại trên mũi đao một lực xoáy. Ta cũng thấy được là ngươi dùng tay trái để phi đao, đầu tiên là chếch mũi đao sang, sau đó mới phóng đao.
Tiêu Tứ Vô hỏi :
– Ngươi sao có thể nhìn ra được?
Phó Hồng Tuyết đáp :
– Tay trái của ngươi, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa đặc biệt có lực.
Tiêu Tứ Vô nơÌ0 nuÌ£cươ̬i bí hiểm, hăÌn lạnh lùng nói :
– Hảo nhãn lực.
Phó Hồng Tuyết nói :
– Hảo đao!
Tiêu Tứ Vô ngạo nghễ nói :
– Đao vốn đã tốt rồi!
Phó Hồng Tuyết nói :
Tuy là hảo đao nhưng vẫn không bì được với Diệp Khai.
TâÌt cả các cử chỉ của Tiêu Tứ Vô bỗng dừng lại.
Phó Hồng Tuyết cuối cùng cũng đã đứng dậy nói tiêÌp :
Phi đao của Diệp Khai khi xuất thủ thi̬ đương kim thiên hạ nhiều nhất cũng chỉ có một người có thể phá giải.
Gân xanh trên mu bàn tay của Tiêu Tứ Vô càng nổi rõ, hỏi :
– Còn đao của ta thì sao?
Phó Hồng Tuyết thản nhiên đáp :
– Hiện tại trong phòng này ít nhất đã có ba người có thể phá đao của ngươi!
Tiêu Tứ Vô hỏi :
– Ngươi là một trong số đó?
Phó Hồng Tuyết đáp :
– Đương nhiên là thế.
NoÌi rô̬i Phó Hồng Tuyết chầm chậm xoay người, đầu cũng không quay lại ma̬ cưÌ thêÌ bước đi ra.
Tiêu Tứ Vô lăÌ£ng nhìn Phó Hồng Tuyết đi ra, hăÌn chẳng hề động đậy, cũng chẳng nói thêm một chữ.
Đao còn! Tay vẫn còn! Nhưng đao của hắn lại tuyệt không tuỳ tiện xuất thủ!
Hắn nhìn dấu chân trên mặt đất cười lạnh.
Dấu chân rất đậm, là dâÌu của Phó Hồng Tuyết để lại. HăÌ0n khi bước ra khỏi cánh cửa, sức lực toàn thân đều đã đươÌ£c tập trung lại tôÌi đa .
Bởi vì hắn nhất thiết phải tập trung toàn bộ sức lực để phòng thủ đao của Tiêu Tứ Vô.
Nhưng đao của Tiêu Tứ Vô lại vẫn chưa xuất thủ.
Phó Hồng Tuyết bước ra khỏi cửa, ngẩng mặt nhìn trời, thở ra một hơi dài giống như cảm thấy rất thất vọng.
Không những thất vọng, mà còn ưu phiền.
Hắn đột nhiên phát hiện tên thiếu niên này so với bất kì ai hắn đã gặp trong những năm gần đây càng đáng sợ hơn rất nhiều!
Hắn vốn đã thấy rõ nghiệp đao của tên thiếu niên này, va̬ hăÌn vốn rất muốn tên thiếu niên này xuất thủ.
Bây giờ nêÌu Tiêu Tứ Vô xuất thủ, hắn còn có khả năng chặn lại được, hắn chắc chắn.
Ai ngờ được sự lạnh lùng của tên thiếu niên này so với thanh đao trong chính tay hắn còn lạnh hơn, đáng sợ hơn.
NêÌu hắn ba mươi năm nữa xuất thủ, liệu mình còn chắc chắn là có thể chặn lại không?
Phía trước bôÌ’ng có tiếng ngựa hí truyền tới, trong sân không khiÌ vẫn còn rất âm u, Phó Hồng Tuyết đột nhiên có cảm giác rất bức xúc muốn quay lại giết tên thiếu niên này. Nhưng hắn lại không quay lại.
Hắn chầm chậm bước đi ra.
Đi trước là Yến Nam Phi và Công Tôn Đồ.
Tường Vi kiếm vẫn ngay yết hầu của Công Tôn Đồ, Yến Nam Phi đối mặt với hắn, từng từng bước đi giật lùi.
Nhưng Công Tôn Đồ lại không muốn đối mặt với hắn, mắt đã nhắm lại. CaÌ0nh tươÌ£ng giống như môÌ£t ngươ̬i dùng gậy trúc dắt theo một tên mù.
Nhưng tên mù này lại quá nguy hiểm, Yến Nam Phi tuyệt không thể lơi lỏng du̬ la̬ chiÌ0 môÌ£t khoaÌ0nh khăÌc.
Minh Nguyệt Tâm là người sau cùng bước ra khỏi thiền phòng. Na̬ng đang định sải dài bước chân, đuổi kịp Phó Hồng Tuyết thi̬ ngay lúc đoÌ Dương Vô Kị lại xuất hiện ngay bên cạnh nàng, hỏi kheÌ’:
– Cô có biết sau bức tường này là gì không?
Minh Nguyệt Tâm lắc lắc đầu.
Dương Vô Kị cười cười nói :
– Cô sẽ biết ngay thôi.
Nhìn thấy nụ cười của người này, lòng bàn tay của Minh Nguyệt Tâm toát mồ hôi lạnh.
Nhưng Dương Vô Kị lại bước thụt lùi hai bước mỉm cười gật đầu, chính ngay trong lúc đó phía sau đầu tường đột nhiên xuất hiện chín người.
Chín tên mười ba loại ám khí, mỗi loại chí ít có ba món, tiếng dây cung và tiếng cơ quan phóng tiêu đồng thời cùng vang lên, ba mươi mấy tia saÌng lạnh như mưa xối xả bay tới.
BôÌ’ng một phát đao quang như ánh chớp phi tới, giúp nàng chặt rơi hơn nửa số ám khí đoÌ.
Nàng chuyển động thân ảnh lùi về phía bên trái. Số ám khí còn lại không có cái nào có thể chạm tới nàng.
Nàng đang ở trong bóng tối thở dốc thì một thanh kiếm đã đâm vào sườn bên phải của nàng, nàng dường như chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Mũi kiếm lạnh mà sắc, nàng chỉ cảm thấy đột nhiên lạnh toát, chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của Phó Hồng Tuyết đột nhiên lộ ra một thứ tình cảm rất kì lạ,hăÌn đột