
oại nào?
Yến Nam Phi đáp :
– Thất tấc dương xà , Bách tiết ngô công ,Thiên niên hàn manh , Xích hỏa độc quyết -Rắn độc bảy tấc, rết trăm đoạn, ruồi ngàn năm,thằn lằn lửa.
Công Tôn Đồ hỏi :
– Còn một loại nữa thì sao?
Yến Nam Phi lạnh lùng đáp :
– Còn một loại nữa chính máu của những tên phản bội bất trung bất nghĩa!
Công Tôn Đồ lúc này dĩ nhiên là cười không nổi nữa.
Yến Nam Phi nói :
– Thứ mà Tường Vi kiếm muốn giết chính là năm loại độc này, nếu như thấy hiếu tử ,trung thần, nam nhi nghĩa khí, thì uy lực của thanh kiếm này vốn dĩ không phát huy được.
Công Tôn Đồ cười lạnh hỏi laÌ£i :
– Uy lực của vỏ kiếm ư?
Yến Nam Phi không phủ nhận, nói :
Nếu như thấy năm loại độc này, hồn của hoa Huyết Tường Vi sẽ sống dậy trên thanh kiếm này.
Hắn nhìn chăm chú Công Tôn Đồ noÌi tiêÌp :
– Ngươi nếu như thuộc một trong năm loại độc đó, thì lúc này đây ngươi sẽ ngửi thấy một mùi hương thần bí và kì dị, sau đó hồn hoa Huyết Tường Vi sẽ không hay không biết vô hi̬nh khống chế hồn phách của ngươi.
Công Tôn Đồ cười lớn, cười đến nỗi các vết đao chém trên mặt nhăn hết lại ngoằn nghèo giống như la̬ rắn độc bo̬ ngôÌ0n ngang.
Yến Nam Phi hỏi tiêÌp:
– Ngươi không tin ư?
Công Tôn Đồ vâÌ’n cươ̬i đáp :
– Trên kiếm của ngươi có hồn hoa, móc câu của ta cũng có.
Yến Nam Phi hỏi :
– Có cái gì?
Công Tôn Đồ đáp :
– Oan hồn của ác quỷ.
Tiếng cười của hắn khản đặc lại, nụ cười ca̬ng hung tợn hơn:
Cũng không biết có bao nhiêu oan hồn chết bởi móc câu này, tâÌt caÌ0 đều đang đợi ta tìm cho chúng một hồn ma thay thế để bọn chúng sớm được siêu sinh.
Yến Nam Phi nói :
– Ta tin, ta cũng có thể nghĩ được rằng ngươ̬i ma̬ bọn hoÌ£ muốn tìm nhất chính là ngươi.
Công Tôn Đồ hỏi :
– Sao ngươi vẫn còn chưa xuất thủ?
Yến Nam Phi đáp :
– Ta đã xuất thủ!
Nụ cười của Công Tôn Đồ tắt dần, đa̬n rắn độc trên mặt đột nhiên giống như bị ngươi ta đồng thời vặn thành bảy taÌm khúc, lập tức chết cứng.
Kiếm của Yến Nam Phi quả nhiên là đang động. Hắn múa kiếm rất nhanh, nhưng kiêÌm phaÌp rất kì dị, tưÌ£a như cánh hoa tầm xuân đang nở trong gió xuân, hoàn toàn không thấy một chút nào uy lực có thể lấy mạng người.
Công Tôn Đồ cười lạnh, móc câu đã xuất kích. Hắn ra tay nhanh goÌ£n và chính xác Những trận ác chiến sinh tử không đếm xuể trong nhiều năm liền đã khiến hắn hoàn toàn bỏ đi những chiêu thức hoa mĩ phức tạp. Mỗi một chiêu hắn xuất ra đều tuyệt đối hữu hiệu.
Nhưng những chiêu thức của hắn đột nhiên bị cuốn vào kiêÌm phaÌp kì diệu của Tường Vi kiếm, giống như vỏ sò bị cuốn văng vào sóng biển.
Sau khi lên đến cực điểm, tất cả những đợt tấn công của hắn đều mất dần uy lực.
Sau đó hắn liền ngửi thấy một mùi hương rất thần bí, đột nhiên trước mắt hăÌn tâÌt caÌ0 biến thành một màu đỏ thẫm, ngoài màu đỏ thẫm đấy ra, thì chẳng còn thấy gì khác nữa, giống như là bỗng nhiên có một tấm màn đỏ phủ xuống trước măÌ£t.
Công Tôn Đồ tâm thần bấn loạn, muốn dùng cái móc câu trong tay để giật tung cái tấm màn đỏ kia, muốn đâm thủng phaÌ tan noÌ nhưng phản ứng của hắn đã trơÌ0 nên vụng về, động tác đã trơÌ0 nên chậm chạp va̬ đến khi tấm màn đỏ biến mất, Tường Vi kiếm đã ở ngay yết hầu .
Công Tôn Đồ bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, cả miệng đắng ngắt, hơn nữa rất mệt mỏi, mệt đến nỗi muốn buồn nôn.
Á một tiếng, móc câu của hắn đã rơi xuống đất.
Dương Vô Kị thở dài, hiển nhiên vừa rồi lão đồng thời cũng có thể cảm nhận được sức ép kì lạ của thanh kiếm.
Hắn luyện kiếm bốn mươi năm ma̬ cũng không sao nhìn ra kiếm pháp mà Yến Nam Phi sử dụng là thứ kiếm pháp gì.
Thanh Y lão nhân cũng thở hắt ra, lâÌ0m bâÌ0m hỏi :
Đây chính là tâm kiếm? Trên kiếm thực sự là có hồn hoa phục sinh?
Yến Nam Phi đáp :
– VâÌ’n chưa phục sinh, chỉ ngẫu nhiên tỉnh dậy một lần mà thôi.
Thanh Y lão nhân hỏi :
– Nếu như thực sự phuÌ£c sinh thì sao?
Yến Nam Phi thái độ trơÌ0 nên rất nghiêm túc, chầm chậm nói :
– Hồn hoa sống dậy, tâm nguyện toại tha̬nh, thì ta có chết cũng không hối tiếc.
Thanh Y lão nhân hỏi :
Khi hồn hoa sống dậy, nhất định có người chết?
Yến Nam Phi đáp :
– Không nghi ngờ gì, chắc chắn có người chết.
Thanh Y lão nhân hỏi :
– Người nào chết?
Yến Nam Phi đáp :
– Chí ít là có hai người, một người là ta, còn có một người là Â& Hắn không nói tiếp, Thanh Y lão nhân cũng không giục hắn nói tiếp.
Trên khuôn mặt hai người cùng lúc bôÌ£c lộ ra một cảm xúc rất kì lạ, đột nhiên caÌ0 hai cu̬ng cười.
Yến Nam Phi cười khoái chí.
Tường Vi kiếm đaÌ’ ở ngay yết hầu của Công Tôn Đồ, hắn biết nhất định sẽ gặp được Trác Ngọc Trinh rất nhanh.
Thắng ngựa, đánh xe, kêu người đưa Trác cô nương lên xe trước, sau đó đưa bọn ta tới đó.
Điều kiện của bọn họ được Công Tôn Đồ hoàn toàn đáp ứng.
Minh Nguyệt Tâm mỉm cười đứng dậy, trong lòng không kìm đựơc na̬ng kheÌ’ nheÌ£ nha̬ng thở phào . Lần này bọn họ nhất định sẽ không thất bại.
Tiêu Tứ Vô vẫn đang ngồi sửa móng tay. Tay hắn vẫn như thế ,rất ổn định, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng đaÌ’ thoaÌng lộ ra vẻ nôn nóng.
Bởi vì Phó Hồng Tuyết vẫn đang chăm chú nhìn hắn, thậm chí khi