
thế Yến Nam Phi và Minh Nguyệt Tâm cũng đã ngồi xuống, bọn họ cũng biết rằng lúc này đây đã rơi vào thế sinh tử ngàn cân treo sợi tóc.
Một Đao Lấy Mạng
Cây mơ vàng trong vườn rì rào theo gió. Tư̬ bàn cờ vang lên những tiếng thanh nhẹ như tiếng đàn. Tên thiếu niên trong bộ đồ trắng ngồi sửa móng tay, khuôn mặt hăÌn hoàn toàn vô cảm. Hai người đang đánh cờ thi̬ đến đầu cũng không ngẩng lên.
Minh Nguyệt Tâm nhịn không nôÌ0i nưÌ’a , nói:
– Chúng tôi không phải tới đây để coi người ta đánh cờ.
Công Tôn Đồ đaÌp:
– Ta biết các người tới là để tìm ta. Ta chính là người đã máu nhuộm Khổng Tước sơn trang, các người đã không hề tìm sai Tay Minh Nguyệt Tâm siết chặt, móng tay đâm cả vào da thịt, hỏi:
– Còn ba vị này?
Công Tôn Đồ không trực tiếp trả lời, nhưng lại giới thiệu tên thiếu niên áo trắng đang sửa móng tay trước.
Vị này chính là Tứ Vô công tử của Tiêu gia ở thành Lạc Dương Hắn tỏ ra giống như là đang thị uy:
– Ý nghĩa của Tứ Vô, chính là phi đao vô địch, giết người vô số, trở mặt vô tình.
Vẫn còn một cái vô nữa?
Chính là không trở mặt cũng vô tình.
Công Tôn Đồ nói tiêÌp :
– Hắn còn có một danh hiệu rất dài và rất kì lạ, gọi là:
– Thượng thiên nhập địa tầm Tiểu Lý, nhất tâm nhất ý sát Diệp Khai .
Năm xưa Tiểu Lý phi đao oai chấn thiên hạ, một khi phi đao xuất thủ, chắc chắn là phải trúng, sự quang minh cũng như sự vĩ đại của con người đó cho đến tận ngày hôm nay cũng không có người nào sánh được.
Diệp Khai được Lý Tâ̬m Hoan chân truyền, tuy chưa từng giết qua một người nào, nhưng cũng không một ai dám coi thường hắn.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
Vị Tứ Vô công tử này chẳng những có chắc chắn là có thể giết Diệp Khai, lại còn muốn tìm Tiểu Lý Thám Hoa so tài cao thấp?
Công Tôn Đồ đáp:
– Có vẻ là thế.
Minh Nguyệt Tâm cũng đã cười:
– Khẩu khí của hắn lớn thật.
Công Tôn Đồ nói:
– Người có khẩu khí lớn, bản lĩnh thường cũng không nhỏ.
Minh Nguyệt Tâm nói:
– Có vẻ là thế.
Công Tôn Đồ cười mỉm hỏi laÌ£i :
– Kì thực thì không đúng thêÌ?
Minh Nguyệt Tâm nói:
Khẩu khí càng lớn, bản lĩnh càng nhỏ, trong giang hồ chẳng phải có rất nhiều người cũng giống như thế sao?
NêÌu nụ cười của Công Tôn Đồ giống như là đang khiêu khích, thi̬ nụ cười của nàng lại hoàn toàn như là đang khiêu chiến. Câu nói này nàng vốn chính là đêÌ0 nói với Tiêu Tứ Vô.
Nhưng tên trẻ tuổi ngạo mạn này dường như thực chất lại chẳng hề nghe thấy nàng đang nói cái gì, trên mặt hăÌn vẫn hoàn toàn vô cảm. Con dao trên tay hắn cũng di chuyển rất chậm, mỗi một động tác đều rất cẩn thận, có vẻ như sợ làm tổn hại đến tay mình.
Tay hắn gầy guộc cứng cáp, ngón tay dài va̬ mạnh mẽ.
Phó Hồng Tuyết trước giờ chưa hề chú ý tay của người khác, nhưng bây giờ lại chú ý tay của hắn, quan saÌt tiÌ0 miÌ0 đêÌn tư̬ng đôÌ£ng taÌc môÌ£t.
Sửa móng tay chẳng phải là một việc thú vị gì, lại càng không đáng để xem.
Nhưng Tiêu Tứ Vô hình như bị soi đến mức thấy khó chịu, bỗng nhiên lạnh lùng nói:
– Xem người ta sửa móng tay, không bằng xem người ta đánh cờ.
Công Tôn Đồ cười nói:
– Đặc biệt hai vị đang đánh cờ, đều là đương kim thiên hạ đại quốc thủ.
Minh Nguyệt Tâm chớp chớp mắt, hỏi:
– Vị đạo trưởng này chính là đại lão bản của Tử Vân quán?
Công Tôn Đồ có vẻ như lại muốn khích, cố ý hỏi:
– Đạo quán nào ma̬ laÌ£i có đại lão bản?
Minh Nguyệt Tâm cười nói:
– Trong đạo quán quán chủ chính là đại lão bản, trong kĩ viện mụ chủ nhà chứa chính là đại lão bản, đại lão bản cái danh xưng này vốn dùng cho loại người nào chẳng được.
Vị đầu bạc vừa nhấc một quân cờ lên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên hướng về phía nàng cười cười, nói:
– Không sai, ta chính là đại lão bản ở đây.
Minh Nguyệt Tâm nịnh nọt hỏi:
– Dạo này việc buôn bán ở đây thế nào?
Đạo nhân đầu bạc đáp:
– Vẫn rất tốt, bất kể là lúc nào, vẫn luôn có vài cặp phu phụ thượng hương tiến du, huống hồ những ngày tốt vào tiết xuân thu, đều chính là dịp ở đây chúng tôi hành lễ rất rầm rộ.
Khẩu khí trong lời nói của lão lại cũng có vẻ thực sự là một đại lão bản.
Minh Nguyệt Tâm cười càng thích chí, nói:
– Đại lão bản vốn phần nhiều là vô vị, không ngờ vị đại lão bản như ngài đây xem ra lại rất thú vị.
Đạo nhân đầu bạc nói:
– Ta vốn chính là một người bách vô cấm kị.
Lão cũng cười rất thích chí, nhưng nụ cười của Minh Nguyệt Tâm bỗng nhiên lại có chút gượng gạo:
Bách vô cấm kị? Đại lão bản quý tánh của ngài?
Đạo nhân đầu bạc đáp:
– Ta họ Dương.
Minh Nguyệt Tâm hỏi:
– Dương Vô Kị?
Đạo nhân đầu bạc đáp:
– Có vẻ là thế.
Minh Nguyệt Tâm đột nhiên cười không nổi nữa.
Nàng biết người này ba mươi năm trước đã cùng Võ Đang trưởng môn, Ba Sơn đạo sĩ nổi tiếng ngang nhau va̬ cùng đưÌng trong Phương Ngoại Thất Đại Kiếm Khách .
Nàng co̬n biết cả bốn câu nói mà trong giang hồ dùng để hình dung đạo nhân này câu thứ nhất là Bách vô cấm kị , câu cuối cũng như vậy.
Những người biết bốn câu nói này thật không ít.
Bách vô cấm kị, nhất tiếu sát nhân, nhược yếu sát nhân, bách vô cấm kị.
Nghe đồn:
Đạo nhân này nếu đối với ai lạnh lùng, ngựợc lại là muốn làm bạn với ngươ̬i đâÌy, nếu nh