XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210132

Bình chọn: 7.00/10/1013 lượt.

g Hành

Bấy giờ cả bọn bốn người ở trong khu rừng chờ đợi, qua chừng nửa canh giờ mới

thấy năm bóng người do Ôn Thiếu Khanh chạy trước ra khỏi trấn. Bọn họ đến

cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong màn đêm chỉ thấy năm bóng người như

năm ngọn phi tiễn vút đi phút chốc mất hút trong màn đêm.

Hầu Ngọc Côn thở phào một hơi nói:

– Tốt rồi, giờ chúng ta có thể đi.

Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương nhanh chân vọt ra ngoài trước thám

xét, thấy không có gì Sầm Đông Dương mới quay lại cúi người gọi:

– Công tử.

Hầu Ngọc Côn nhìn Lý Tồn Hiếu chìa tay cười nói:

– Rất yên tĩnh, Lý huynh, mời!

Lý Tồn Hiếu cười điềm nhiên nói:

– Các hạ có hai trợ thủ như thế này thật hiếm có!

Hầu Ngọc Côn nhe răng cười đắc ý nói:

– Tiểu đệ không có gì hơn ngoài trí não của mình, đừng nói là huynh muội bọn

họ, mà kiêu hùng hơn nữa, chỉ cần nghe tiểu đệ rỉ tai mấy câu thì cũng ngoan ngoãn

nghe theo!

Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì thêm, bước theo chân đi ra khỏi rừng, Hầu Ngọc Côn đi

theo ngay sau cứ như người giám sát.

Sầm Đông Dương thấy bọn họ ra rồi cúi người thi lễ Hầu Ngọc Côn nói:

– Công tử, chúng ta đi đâu, đi bằng gì?

Hầu Ngọc Côn nói:

– Từ đây đi theo hướng tây chừng một dặm có một ngôi chùa hoang, ta có để lại

có một chiếc xe ngựa, chúng ta đến đó lấy xe.

Sầm Đông Dương ứng thanh đáp lớn một tiếng rồi cùng Miêu Phương Hương

phóng chân đi trước về hướng tây.

Hầu Ngọc Côn theo chân Lý Tồn Hiếu, nhưng trước sau vẫn giữ một khoảng cách

mười trượng, đi được một đoạn Hầu Ngọc Côn chỉ tay vào bọn Sầm Đông Dương và

Miêu Phương Hương chạy phía trước hỏi:

– Lý huynh biết gì nhiều về Bạch Cốt Tam Sát chứ?

Lý Tồn Hiếu cắc đầu đáp:

– Chẳng biết chút gì.

Hầu Ngọc Côn cười nói:

– Đó có lẽ vì Lý huynh xuất đạo giang hồ còn chưa lâu, Bạch Cốt Tam Sát là người

trong Bạch Cốt Môn, tuy nói là Bạch Cốt Môn nhưng kỳ thực củng chỉ còn lại bọn họ

ba người, hiện tại thì chỉ còn lại hai…

Hơi ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:

– Bạch Cốt Tam Sát trong võ lâm trung nguyên có thể coi là nhân vật hung tàn cao

ngạo, bình sinh hiếu sát thâm độc, bất kỳ người nào cũng đừng hòng lại gần được

chúng. Thế nhưng, tiểu đệ ngược lại thu tóm chúng về dưới tay mình, sai sử thành

những trợ thủ đắc lực!

Hắn nói ra lời này không giấu được sự kiêu ngạo tự hào, Lý Tồn Hiếu cười nói:

– Một chiêu này của các hạ khiến người ta khâm phục!

Hầu Ngọc Côn cười ha hả nói:

– Đáng gì mà nói bội phục, chẳng qua tiểu đệ…

Hắn nói chưa hết câu, vừa lúc ấy phía trước thấy Sầm Đông Dương chạy quay lại.

Hầu Ngọc Côn dừng chân lại hỏi ngay:

– Chẳng lẽ phía trước có động tĩnh sao?

Dứt câu thì Sầm Đông Dương đã đến ngay trước mặt, cúi người thi lễ nói:

– Có phải ngôi chùa hoang công tử nói chính là trong lùm cây đằng kia?

Hầu Ngọc Côn gật đầu đáp:

– Không sai, ngươi hỏi có chuyện gì?

Sầm Đông Dương nói:

– Không, chúng tôi nhìn thấy trong chùa có ánh đèn.

Hầu Ngọc Cônnghe thì chau mày lẩm bẩm trong miệng:

– Có ánh đèn…

Lý Tồn Hiếu nói:

– Trong chùa có vị tăng nào tu tập không?

Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:

– Đây là một ngôi chùa hoang dã nhiều năm nay gần như tuyệt nhân tích…

Ngừng lại một lúc, hắn lại nói:

– Ngôi chùa này nằm rất khuất, lại hoang phế từ lâu, trước giờ chẳng thấy dấu

chân người, nếu không thì ta chẳng bao giờ để xe ngựa lại đó…

Lý Tồn Hiếu cười nói:

– Các hạ tìm tới được thì người khác cũng có thể tìm tới chứ.

Hầu Ngọc Côn trầm ngâm một lúc, ngước mắt nhìn Sầm Đông Dương nói:

– Cô ta đâu?

Sầm Đông Dương nói:

– Bẩm công tử, tam muội ở phía trước giám sát tình hình.

Hầu Ngọc Côn gật đầu nói:

– Được, chớ để ánh đèn khi hù chúng ta, đến xem thực hư thế nào?

Sầm Đông Dương nghe liền quay người chạy trước.

Đi một lúc đột nhiên, Hầu Ngọc Côn nói:

– Ta xem thực ra là nhân vật nào đây!

Chỗ Sầm Đông Dương và Miêu Phương Hương dừng chân cách khoảng năm mươi

trượng đến nơi thì có thể nhìn thấy phía trước cách chừng hai mươi trượng là một ngôi

cổ sát nằm ẩn khuất trong một lùm cây rậm. Cảnh vật tối đen như mực, từ trong ngôi

chùa cổ một tia sáng nhỏ mà lại mờ nhạt hắt ra.

Sầm Đông Dương chỉ tay về phía trước nói:

– Công tử, kia kìa!

Hầu Ngọc Côn hỏi:

– Có nghe thấy động tĩnh gì không?

Miêu Phương Hương ánh mắt lưu lợi liếc nhìn nhanh Lý Tồn Hiếu, rồi nói với Hầu

Ngọc Côn:

– Bẩm công tử, không hề thấy động tĩnh nào cả!

Hầu Ngọc Côn lắng nghe, đầu mày chau lại nói:

– Thật à, làm sao lại không có động tĩnh nhỉ?

Rồi quay nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi:

– Lý huynh có nghe thấy gì không?

Lý Tồn Hiếu lắc đầu nói:

– Xác thực là không hề có động tĩnh, khả năng chỉ có đèn mà không có người.

Hầu Ngọc Côn nói:

– Có đèn tất phải có người, ngọn đèn kia không thể tự bay vào, cũng không thể tự

nó cháy sáng lên!

Lý Tồn Hiếu gật đầu nói:

– Có đèn tức là chứng minh đã có người đến, thế nhưng không hoàn toàn có

người lưu lại trong ngôi chùa này!

Hầu Ngọc Côn quay mặt hỏi:

– Ý Lý huynh nói là người kia đã đi?

Lý Tồn Hiếu nói:

– Điều này không dám kinh động, nhưng ít ra là trong chùa lúc này không có

người là sự thực.

Hầu Ngọc Côn trầm n