Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210234

Bình chọn: 7.00/10/1023 lượt.

đôi mắt sáng lạnh như sao băng

nhìn về lùm cây nơi bọn họ ẩn thân.

Giờ thì cả hai đã nhìn rõ dung mạo người này, một khuôn mặt thon dài mũi

thẳng miệng gọn, mắt hạnh mày cong, cùng với thân hình mảnh mai trong dạ phong

thướt tha như tiên thiên giáng trần.

Hầu Ngọc Côn vừa nhìn thấy bỗng thất thanh reo khẽ lên:

– Trời ơi, vì sao lại là vị cô nương này…

Lý Tồn Hiếu hỏi:

– Các hạ biết cô ta?

Hầu Ngọc Côn lắc đầu nói:

– Khoan vội hỏi, chỉ sợ cô ta đã phát hiện ra chúng ta!

Bấy giờ nhìn thấy thiếu nữ giơ tay lên búi tóc cao trên đầu, Hầu Ngọc Côn vội cất

tiếng nói lớn:

– Lãnh cô nương, Hầu Ngọc Côn ở đây!

Miệng nói, tay nhanh chóng kéo Lý Tồn Hiếu rời khỏi chỗ nấp nhảy ra.

Lý Tồn Hiếu nhìn thấy rất rõ, thiếu nữ kia chính định ra tay, khi nghe nói thế mới

từ từ hạ tay xuống.

Hầu Ngọc Côn thả tay Lý Tồn Hiếu sãi chân bước lên trước, vào tới giữa sân mới

ôm quyền thi lễ nói:

– Lãnh cô nương, Hầu Ngọc Côn xin bái kiến!

Trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của thiếu nữ không một chút biểu

hiện, cũng không hoàn lễ đối phương, lãnh đạm nói:

– Thì ra là Hầu công tử, không dám.

Rồi chuyển ánh mắt sâu hút lành lạnh nhìn lên mặt Lý Tồn Hiếu.

Lý Tồn Hiếu chạm phải ánh mắt ấy trong lòng không khỏi chấn động, vội vàng

lẩn tránh ánh mắt cô ta.

Hầu Ngọc Côn thấy thế liền chủ động giới thiệu:

– Vị này là bằng hữu vừa mới quen của tại hạ, tên là Lý Tồn Hiếu.

Rồi chuyển nói với Lý Tồn Hiếu:

– Lý huynh, đây là Lãnh cô nương!

Lý Tồn Hiếu đành chấp tay thi lễ nói:

– Lãnh cô nương.

Thiếu nữ họ Lãnh cũng chẳng đáp lại, khiến cho Lý Tồn Hiếu rơi vào cảnh

ngượng ngùng. Hầu Ngọc Côn chừng như nhận ra tình cảnh của Lý Tồn Hiếu lúc này

vội nói tiếp:

– Lý huynh hẳn còn chưa biết rõ, trong võ lâm hiện tại bốn nhà cự phách nhất

chính là nam “Lãnh Nguyệt” bắc “Hàn Tinh”, đông “Phi Thúy” và tây “Quỳnh Dao”.

Lãnh cô nương đây chính là thiên kim ái nữ của “Phi Thúy lệnh chủ”…

Lý Tồn Hiếu chẳng nói gì, cũng không có biểu lộ gì.

Lãnh cô nương đôi mày liễu hơi chau lại.

Hầu Ngọc Côn thấy thế lại nói tiếp:

– Lãnh cô nương vốn rất ít hành tẩu tại Trung Nguyên, lần này quang lâm nơi

này…

Lãnh cô nương lãnh đạm nói:

– Ở nhà mãi thấy chán nên đi ngao du thiên hạ…

Hầu Ngọc Côn chừng như tỏ ra “khiếp” trước vị Lãnh cô nương này, vội nói:

– Vâng, vâng, trong Phi Thuý Cốc tuy cảnh như tang bồng, nhưng nhìn hoài cũng

chán, người như Lãnh cô nương đúng là nên đi ra ngoài ngao du sơn thủy tận hưởng

cảng sắc thiên nhiên.

Lãnh cô nương lạnh lùng nói:

– Ngươi đến đây làm gì?

Hầu Ngọc Côn bồi một nụ cười nói:

– Tại hạ chỉ ngang qua đây, nhân thấy trong miếu có ánh đèm mới vào…

Lãnh cô nương cắt ngang nói:

– Có thật chỉ vì thấy ánh đèn nên hiếu kỳ?

Hầu Ngọc Côn nói:

– Tại hạ lớn gan đến mấy cũng không dám dối Lãnh cô nương nửa câu.

Lãnh cô nương nhìn cỗ xe ngựa cười nhạt hỏi:

– Thế thì ta lấy cỗ xe ngựa này!

Hầu Ngọc Côn ngớ người, nhưng đã nói đành phải gượng cười.

– Vật vô chủ, cô nương lấy chẳng sao, mà cho dù có, chủ cô nương muốn, thì chủ

nhân của nó tất cũng chẳng phản đối, thậm chí còn thấy vinh hạnh!

Lãnh cô nương nhướn cao mày nói:

– Ngươi thật khéo ăn nói, ta nghe trong Tứ Khôi Ngọc thì ngươi là người giảo hoạt

nhất, xem ra chẳng sai!

Hầu Ngọc Côn chẳng những không chút tức giận hay hổ thẹn, ngược lại còn mở

nụ cười nói:

– Trước mặt Lãnh cô nương, tại hạ nào dám, thực ra tại hạ chỉ là…

Lãnh cô nương nói:

– Đừng chỉ là gì cả, nhanh nói ta biết ngươi để xe ngựa đây đi làm gì?

Hầu Ngọc Côn nói:

– Chẳng giấu gì cô nương, tại hạ có kết oán với Hàn Tinh Môn, Ôn thiếu gia dẫn

bọn “Hàn Tinh Tứ Sứ” truy tìm tại hạ, cho nên tại hạ đành phải giấu xe ngựa tạm qua

mắt chúng…

Lãnh cô nương ⬘a⬙ lên một tiếng nói:

– Ngươi kết thù oán gì với nhà họ Ôn kia?

Hầu Ngọc Côn nói:

– Nói ra chỉ là chuyện nhỏ, như cô nương biết đó, tuy là chuyện nhỏ nhưng với

nhà Ôn gia thì chẳng bỏ qua.

Lãnh cô nương chau mày liễu nói:

– Người nhà Hàn Tinh Môn ta biết rất rõ, mà con người ngươi ta cũng đã có nghe

qua, theo ta thấy chuyện ngươi kết ân oán với nhà họ Ôn quyết chẳng phải chuyện nhỏ!

Hầu Ngọc Côn chỉ còn biết nhe răng cười không nói gì.

Hiển nhiên hắn chẳng khi nào muốn nói thực ra, Lãnh cô nương cũng là người

thông minh, thấy đối phương không tiện nói thì cũng thay đổi ngữ khí hỏi:

– Xem chừng như ngươi rất sợ người của Hàn Tinh Môn?

Hầu Ngọc Côn nhanh trí cười đáp:

– Tôi không thể phủ nhận, thực tình mà nói trong võ lâm đến những danh môn

đại phái có mấy người dám nói không sợ Hàn Tinh Môn chứ?

Một câu này hàm ý khích đối phương.

Lãnh cô nương cười lãnh nhạt nói:

– Hắc! Xem ra chỉ nói ngươi là người giảo hoạt thì chưa đủ, mà còn phải nói là

hiểm trá. Nhanh nói ta biết, chẳng phải là ngươi đến lấy xe ngựa hay sao?

Hầu Ngọc Côn xoa tay vào nhau bồi một nụ cười nói:

– Tôi biết sẽ không qua được mắt cô nương!

Lãnh cô nương ⬘hừ⬙ một tiếng lạnh lùng nói:

– Thế còn đợi gì nữa, đi nhanh đi. Ngươi biết con người của ta rất ghét bị người

khác quấy nhiễu thanh tịnh!

Hầu Ngọc Côn vội vàng gật đầu


XtGem Forum catalog