Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326682

Bình chọn: 8.00/10/668 lượt.


– Tại hạ từ xa tới, biết lần sau có gặp lại hay không ?

Thiết Phiến Xảo Khách xua tay:

– Không sao ! Không sao ! Gặp lại hay không gặp lại thì cũng chẳng quan trọng.

Dù thế nào tướng công cũng nên thu lại vật đó.

– Trương lão chủ ! Vật đó tôi đã lấy ra lẽ nào thu lại ? Hơn nữa tôi đã nghe rõ lão

chủ kể suốt buổi nên phải có chút gì biểu thị lòng ngưỡng mộ, không thể nghe không .

– Thế này vậy. Nếu tướng công không chê, chúng ta kết giao bằng hữu, như vậy

so với tiền tài còn quý trọng hơn …

Thiếu niên tuấn mỹ còn do dự chưa nói gì thì từ hàng ghế sau hán tử cao gầy mặt

sẹo đứng lên nhìn Thiết Phiến Xảo Khách cười nhạt hỏi:

– Trương lão phản ! Tôi có thể góp một câu không ?

Thiết Phiến Xảo Khách vội trả lời:

– Xin quý khách cứ nói, tôi xin rửa tay nghe !

– Câu đó thì tôi không dám đương ! Thế nhưng … Khách nhân đã có hảo tâm thế,

có lẽ ngươi không nên …

Thiết Phiến Xảo Khách ngắt lời:

– Tôi hiểu, và xin tâm lĩnh …

– Cho dù tâm lĩnh hay không nhưng lão phản không thể để khách nhân mang nổi

áy náy trong lòng.

– Chỉ là chuyện nhỏ, có gì mà phải áy náy …

Hán tử mặt sẹo nóng nảy xua tay:

– Nói gì thì nói, ngươi cũng nên nhận ! Đây là việc làm ăn cũng như mua bán.

Người bán cần tiền, người mua cho tiền, đó là quy cũ xưa nay. Như vậy đã không nợ

tiền, cũng không nợ tình, ngươi sợ gì chứ?

– Hảo ý của quý khách tôi rất cảm kích. Nhưng dù thế nào thì tặng một vật quý

giá như thế tôi không dám nhận !

Hán tử mặt sẹo cười to nói:

– Trương lão phản, ngươi thật là một kỳ nhân ! Trên đời này có ai đi làm ăn lại

không muốn lợi? Thế mà nay gặp mối lợi lớn lại thoái thác, việc đó khiến người ta …

Thiết Phiến Xảo Khách nghiêm mặt nói:

– Quý khách nên biết rằng lại họ Trương này tuy dong ruổi trên giang hồ để kiếm

miếng ăn, quanh năm bữa đói bữa no nhưng không tham mối lợi của người khác mà chỉ

nhận những gì đủ với lao động của mình. Nếu hám lợi, nhắm mắt muốn vơ cho nhiều

vào thì mấy chục năm nay tôi đã phát tài từ lâu chứ đâu đến nỗi mãi tới bây giờ còn

lang thang khắp nơi kiếm miếng cơm manh áo ?

Hán tử mặt sẹo nhếch môi cười đáp:

– Nếu vậy thì cho là tôi sai. Không ngờ Trương lão phản là người hào hiệp như

vậy. Ngưỡng phục, ngưỡng phục !

Rồi quay sang nhìn thiếu niên tuấn mỹ nói:

– Các hạ ! Ta hơi quá phận liên quan đến việc này, xem ra ngươi hãy tự giải

quyết lấy !

Nói xong ngồi xuống.

Nhưng thiếu niên tuấn mỹ lại không để ý đến hán tử, chỉ nhìn Thiết Phiến Xảo

Khách nói:

– Trương lão phản …

Thiết Phiến Xảo Khách liền cướp lời:

– Tôi rất cảm kích hảo ý của tướng công và cũng có thể nhận vật đó, nhưng từ

nay sẽ không hành nghề nữa ! Đại nữu nhi ….

Thiếu nữ bưng khay đến trước mặt thiếu niên tuấn mỹ.

Thiết Phiến Xảo Khách nói tiếp:

– Không phải tôi kênh kiệu hoặc không biết xấu tốt. Chỉ là tướng công ban tặng

quá hậu hĩnh nên không dám nhận mà thôi. Xin hãy rộng lòng dung thứ…

Thấy mọi cặp mắt đều đổ dồn vào phía mình, thiếu niên nhíu mày rồi bỗng gật

đầu nói:

– Thôi được !

Rồi nhón lấy chuỗi trân châu đứng dậy bỏ ra khỏi lều.

Thiết Phiến Xảo Khách và thiếu nữ sững sờ nhìn theo.

Mọi người cũng sửng sốt. Chỉ riêng hán tử mặt sẹo lắc đầu cười nói:

– Vị này cũng khéo thật thà quá. Nhưng mọi người yên tâm đi ! Thế nào hắn cũng

quay lại.

Thiết Phiến Xảo Khách không nói câu nào thu hồi mục quang rồi cầm thanh gỗ

gõ mạnh xuống mặt bàn.

Thiếu nữ không thu tiền nữa, len qua hàng ghế đi vào sau liền.

Buổi kể chuyện lại tiếp tục.

Quả nhiên hán tử mặt sẹo đoán không sai.

Thiết Phiến Xảo Khách mới kể được một lúc thì thiếu niên tuấn mỹ quay lại lều.

Nhưng bây giờ không còn chỗ nữa vì ghế cũ đã bị người khác ngồi mất rồi, chàng

đành khoanh tay đứng một bên.

Thiếu nữ đứng ở góc lều, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiếu niên và đôi lúc đỏ

bừng mặt vì bắt gặp ánh mắt đối phương nhìn lại mình.

Qua một lúc nữa thì đúng ngọ, đã đến lúc thu trường để dùng bữa và nghỉ ngơi.

Thiết Phiến Xảo Khách chắp tay hướng về cử tọa cười nói:

– Xin đa tạ chư vị đã quang lâm. Hôm nay xin dừng lại ở đây, sáng mai sẽ kể

tiếp.

Vì sao lại ngày mai ?

Thiết Phiến Xảo Khách tự mình có quy định riêng, chỉ kể chuyện vào buổi sáng.

Sau buổi trưa không kể chuyện mà ở nhà uống trà, đánh cờ hoặc có khi tản bộ

đâu đó.

Lão hành nghề sinh nhai chỉ vừa đủ, không tham lam vì cho rằng tiền tài là vật

phù du, sống không mang đến chết không mang đi, vậy thì dư thừa làm gì? Đến khi

nhắm mắt xuôi tay chẳng để lại cho ai.

Người có quan niệm như thế thường sống an nhàn vui vẻ. Bởi thế việc làm ăn và

cuộc sống của Thiết Phiến Xảo Khách rất ung dung. Có ăn có mặc, bất chấp người cười,

không sợ người chê.

Thiếu nữ lần cuối cùng tiếp trà cho khách, cũng là hình thức thu tiền.

Lần này thiếu niên tuấn mỹ để vào khay một đỉnh bạc, mắt nhìn Thiết Phiến Xảo

Khách như có ý hỏi:

– Lần này thì nhận được rồi chứ?

Không biết Thiết Phiến Xảo Khách có hiểu ra cái nhìn đó hay không chỉ chắp tay

nói:

– Đa tạ !

Thiếu niên tuấn mỹ không toại ý.

Trong những trường hợp đó chỉ nói lời cảm tạ là đủ chứ còn đòi hỏi gì hơn n


Insane