XtGem Forum catalog
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326615

Bình chọn: 7.5.00/10/661 lượt.

, xin được lượng thứ. May rằng toàn là người

của bổn địa, cũng là khách thường xuyên của tôi. Nếu hôm nay chưa nghe hết thì xin

mời quý khách ngày mai sẽ nghe tiếp.

Có mấy người gật đầu nói:

– Đúng thế ! Ngày nào cũng được nghe là tốt !

Người khác thêm:

– Chứ sao nữa ! Ngày nào không được tới đây nghe chuyện là y như đêm đó ngủ

không yên giấc.

Nhưng có người phản đối:

– Sao lại thế ? Người bổn địa dù muốn thế nhưng khách viễn xứ thì sao?

Người vừa nói là một trung niên hán tử dáng cao gầy ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Y có một bộ mặt dài như ngựa, nước da trắng bạch, mày thô mắt bé, ở hàng mi

bên trái có một vết sẹo do dao chém màu đỏ tím, dáng vẻ có nét gì đáng sợ.

Thiết Phiến Xảo Khách hành khứ giang hồ không ít, chỉ nhìn qua dung mại và

ánh mắt lạnh lẽo độc địa của người vừa nói biết đó là nhân vật không nên vào đây liền

cười nói:

– Vị quý khách này ! Không phải người bổn địa cũng chẳng sao. Nếu chưa nghe

hết, chờ khi xong buổi xin hãy đến tệ cư tôi sẽ kể tiếp. Trà nước sẽ chiêu đãi không thu

thêm một xu.

Xử sự như thế tất sẽ làm mọi người mãn ý.

Nào ngờ trung niên hán tử mặt sẹo trầm giọng nói:

– Ngươi không nói suông chứ?

Thiết Phiến Xảo Khách cố nén sự khó chịu gật đầu:

– Không đâu lão ca, tuy bằng hữu ưu ái gọi tôi là Thiết Phiến Xảo Khách nhưng

xưa nay Trương mỗ nói câu nào chắc câu đó.

Hán tử cao gầy mặt sẹo nhếch môi cười, nụ cười không có vẻ gì là thân thiện rồi

gật đầu nói:

– Thôi được ! Hôm nay ta nghe hết hay không việc đó cũng không quan trọng

lắm. Hãy làm việc của ngươi đi, đừng để mọi người vì ta mà sốt ruột.

Hán tử nói thế quả không sai, vì lúc đó nhiều ánh mắt nhìn hắn đầy ác cảm.

Thiết Phiến Xảo Khách gật gật đầu nói:

– Xin tuân lệnh !

Rồi lướt mắt nhìn cử tọa một lượt hỏi:

– Có vị nào còn nhớ hôm qua đã kể đến đâu không ?

Trên hàng ghế trước, một hán tử mập ú nói to:

– Tôi còn nhớ ! Hôm qua kể đến chỗ Địch Thanh vừa lên Vạn Hoa Lâu.

Thiết Phiến Xảo Khách gật đầu:

– Đúng thế ! Quý khách nhớ tốt thật !

Nói xong cầm thanh gỗ gõ mạnh xuống mặt bàn, chờ chốc lát cho tiếng ồn ào tắt

hẳn mới kể tiếp câu chuyện.

Trong gian lều im phăng phắc.

Không biết qua bao lâu, nhưng người nghe cảm thấy như mới khoảnh khắc, giọng

kể của Thiết Phiến Xảo Khách nhẹ dần rồi tắt hẳn như dư âm của tiếng đàn trong bão

dông cảm xúc của câu chuyện vừa nghe.

Mọi người vừa chợt nhận ra tai mình vừa hụt hẫng thì giọng nói của Thiết Phiến

Xảo Khách đã vang lên nhưng với ngữ điệu cao hơn:

– Hài nhi, tiếp trà cho chư vị !

Mọi người cùng thở hắt ra một tiếng đưa hồn trở về thực tại, nhấp một hớp trà rồi

thò tay vào túi.

Ai lại không biết quy cũ làm ăn.

Tiếp trà nghĩa là lúc thính giả trả công cho vị thuyết thoại nhân.

Chỉ thấy thiếu nữ bưng một cái khay trên đặt bình trà đến tiếp thêm cho khách

nhân, những tiền lẻ bạc vụn thay nhau được đặt vào khay.

Thiết Phiến Xảo Khách cười nói:

– Chư vị thưởng bao nhiêu tùy lòng. Nếu nghe có hứng thú thì thưởng nhiều, cảm

thấy câu chuyện không hấp dẫn thì thưởng ít. Nếu vị nào lỡ không mang theo tiền thì

để lúc khác cũng được.

Nghe thế, ai không muốn thưởng, ai không thưởng nhiều?

Nhất là người thu tiền lại là vị cô nương mỹ lệ như thế, có ai chịu tỏ ra bủn xỉn?

Thiếu nữ đi chưa hết hàng ghế đầu thì nghe xoảng một tiếng, trong khay chợt

sáng ánh lên, đã thấy một chuỗi trân châu viên nào viên nấy sáng chói to bằng đầu

ngón tay, thoáng nhìn đủ biết số tài sản đó có thể làm cho một gia đình đông người

sống sung sướng nửa đời.

Ai đã tỏ ra quá hào phóng đáng khâm phục như vậy?

Thiếu nữ sau phút sửng sốt chợt ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt tươi cười rất

dễ mến …

Khuôn mặt có nụ cười ấy rất tuấn mỹ. Mắt sáng, mày kiếm, mũi thẳng miệng

vuông, da trắng, không kém gì một trang giai nhân tuyệt sắc.

Người này lại bận một bộ thanh bào, dáng phong độ, thanh thoát tiêu bửu, lại

cầm trên tay một cây thiếc phiến đúng là một trang phong lưu công tử.

Trang công tử này chỉ mới mười tám mười chín tuổi.

Một người trẻ tuổi phong lưu, tuấn mỹ như vậy xuất hiện giữa đám nhân quần

chẳng khác gì chim phượng giữa đàn gà.

Thiếu nữ sửng sốt nghĩ thầm:

– Quái thật ! Tại sao từ đầu buổi đến giờ mình không nhận ra chàng chớ?

Cũng vừa lúc vang vào tai thiếu nữ giọng nói dịu dàng:

– Xin đừng câu nệ, cô nương ! Tôi không mang theo tiền lẻ trong người, xin đừng

coi đó là sự dung tục !

Thiếu nữ như không nghe câu nói, quay lại gọi:

– Cha !

Bấy giờ Thiết Phiến Xảo Khách mới nhận thấy, nghiêm mặt nói:

– Đại nữu nhi ! Món thưởng quá hậu, không được nhận ! Hãy trả lại cho vị công

tử đó !

Thiếu nữ vừa quay lại thì bắt gặp lúc thiếu niên tuấn mỹ đứng phắt lên suýt nữa

va vào người khiến cô ta vội lùi lại nửa bước.

Thiếu niên tuấn mỹ cười ngượng ngùng nói:

– Xin lỗi cô nương, tại hạ thật khiếm nhã …

Rồi nhìn sang Thiết Phiến Xảo Khách nói:

– Trương lão chủ ! Tại hạ không mang theo người …

Thiết Phiến Xảo Khách ngắt lời:

– Tướng công ! Tôi đã nghe rõ. Xin tâm lĩnh thịnh tình, nhưng tướng công hãy giữ

lại để lần khác…

Thiếu niên tuấn mỹ đáp: