Ring ring
Thiên Đăng – Cổ Long

Thiên Đăng – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326605

Bình chọn: 9.5.00/10/660 lượt.

ỉ ở đây. Tay

bần tăng đang bận, xin phiền thí chủ một chút !

Bạch y lão nhân hỏi:

– Chẳng lẽ ngươi không nói gì với vị cố nhân này?

Trung niên Hòa thượng lưỡng lự một lát rồi cúi xuống thân thể bất động của hắc y

nhân vẫn ở tư thế quỳ như trước đây mấy canh giờ, chép miệng nói:

– Xin nữ thí chủ cứ yên tâm mà đi ! Vật mà thí chủ nâng niu cho đến chết sẽ

được bần tăng và vị thí chủ này chiếu cố chăm sóc, mười tám năm sau sẽ xin đem nó

đến trước mặt nữ thí chủ, xin hãy yên lòng mà nhắm mắt !

Hắc y nhân vẫn bất động, quả nhiên người đó đã chết !

Bạch y lão nhân cười nhạt hỏi:

– Sao ngươi không gọi một tiếng Ngọc nương?

Trung niên Hòa thượng cau mày:

– Thí chủ …

– Ta chỉ nhắc vậy thôi. Gọi hay không là tùy ngươi !

Trung niên Hòa thượng mấp máy môi nhìn hắc y nhân một lúc rồi thở dài nói:

– Thí chủ, bần tăng không nhận ra người này có gì quen, việc gì phải gọi như thế

? Xin thí chủ động thủ đi !

Bạch y lão nhân gật nhẹ đầu rồi cúi xuống xuất chỉ vạch mấy đường bên cạnh

chân mình rồi dụng lực hút mạnh, chỉ một lúc đã kéo lên được một khối đá rất lớn tới

gần trượng vuông

Lão lại dùng chỉ lực tách đôi phiến đá thành hai phần đều nhau, sau đó dùng hai

tay để khoét cả hai nửa thành một huyệt động.

Thế là một chiếc quan tài bằng đá đã hoàn thành.

Bạch y lão nhân bế hắc y nhân vẫn quỳ ở tư thế cũ đặt vào quan tài vừa làm

xong rồi sửa cho thẳng người ra.

Bấy giờ mới nhận rõ hình dáng và dung mạo của người đó.

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của một thiếu phụ còn rất trẻ, gầy đét giờ đây đã

trắng như sáp, còn giữ lại nỗi đau thương có lẽ mang xuống tận tuyền đài vẫn còn chưa

tan.

Tuy thế, vẫn còn nhận ra những nét diễm lệ tuyệt trần trên bộ mặt trắng nhợt,

gầy đét và đau khổ đó .

Trung niên Hòa thượng bỗng run rẩy toàn thân, may mà bạch y lão nhân không

nhận thấy.

Ngực áo của thiếu phụ trễ ra như kiểu người ta cho con bú, nhưng ngay ở ngực

trái bên dưới núm vú có một lỗ thủng nhỏ bằng ngón tay, máu từ lỗ thủng đó vẫn còn

tiếp tục ứa ra.

Lại nhìn kỹ, thấy cái bọc mà trung niên Hòa thượng đang ôm trên tay là một đứa

bé bọc trong lớp vải đen đang ngủ say, miệng nhỏ xíu đầy máu.

Chẳng lẽ vừa rồi thiếu phụ cho con bú bằng chính máu của mình cho đến chết ?

Bạch y lão nhân lắc đầu thở dài cất giọng bi thương nói:

– Trên thế gian trừ người mẹ, ai còn có thể lấy máu của mình … Aøi … cứ xem nó

ngủ ngon như thế hẳn đã no …

Nói chưa hết câu, lão cẩn thận sửa lại thi thể cho thiếu phụ rồi úp nửa kia phiến

đá lại, dùng tay miết một lúc chiếc quan tài bằng đá dính liền lại với nhau.

Sau đó lão nhân đặt tảng đá trở lại vị trí lúc đầu, khoảng sân liền lại như cũ,

không ai biết rằng bên dưới lại vừa táng một người.

Trung niên Hòa thượng thốt lên:

– Xin thí chủ nhận lấy và đưa đến hậu viện !

Bạch y lão nhân cẩn thận nhận lấy bọc vải và quay người bỏ đi.

Nhưng mới được hai bước lão quay lại hỏi:

– Hòa thượng ! Ta quên hỏi ngươi, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra vậy ?

Trung niên Hòa thượng lắc đầu:

– Bần tăng chỉ biết đó là ma, là nghiệt. Ngoài ra mọi việc khác cũng như thí chủ

không biết gì thêm.

– Hòa thượng, ta không tin. Nhất định cô ta đã nói với ngươi .

– Không ! Từ khi nữ thí chủ đó đến cho tới bây giờ không nói câu nào cả.

– Hòa thượng ! Nếu cô ta không nói gì, có nghĩa là ngươi đã biết rõ mọi chuyện

nếu không chẳng có lý do gì mà cô ta chịu im lặng. Ngươi cần gì phải giấu ta chứ ?

– Đúng thế ! Bần tăng không cần phải giấu giếm thí chủ làm gì, chẳng qua là

không biết thật.

Bạch y lão nhân nhìn sâu vào mắt đối phương một lúc nhưng không hỏi thêm gì

nữa mà quay người bỏ đi.

Trung niên Hòa thượng đứng trầm mạc hồi lâu rồi bỗng quay người đến trước

khối đá mà bạch y lão nhân vừa táng thiếu phụ vào đó đăm đăm nhìn xuống đó, trên

mặt hiện lên nét gì không sao tả được.

Một lúc, chiếc quan tài bằng đá lại được đưa lên khỏi mặt sân …..

oOo

Thiết Phiến Xảo Khách

Đại Tướng Quốc Tự ở Biện Lương vang danh không những vì quy mô đồ sộ của

ngôi chùa mà còn do lịch sử hiển hách của nó.

Ngôi chùa này vào thời Đường có tên là Tướng Quốc Tự, đến thời Tống được

Tống Thái Tổ ban hiệu là Đại Tướng Quốc Tự .

Tương truyền rằng mỗi lần sứ nước ngoài vào kinh đều có lệ, trước hết đến tham

chầu Thiên Tử, sau vào tham bái Tướng Quốc Tự, vì thế qua các triều vẫn được coi là

chốn rất tôn nghiêm.

Trước chùa dựng hai tấm bia đề lớn phía đông đề bốn chữ Trung Bang Phú Địa,

phía tây đề Lương Uyển Hương Lâm.

Vào thời cực thịnh, chùa có tới hơi ba ngàn tăng nhân, đủ biết Đại Tướng Quốc

Tự có quy mô to lớn biết dường nào.

Đại Tướng Quốc Tự được sánh với Thiên Kiều ở Bắc Đình, Khai Nguyên Tự ở

Trường An và Phu Tử Miếu ở Kim Lăng về quy mô, danh tiếng và kiến trúc.

Bởi thế nơi đây đêm ngày đều nườm nượp khách vãng lai, từ đó cũng tụ hội về

đây đủ hạng người làm đủ các nghề sinh sống, từ người buôn bán đến khách điếm, tửu

lâu, từ hành khất đến gái lầu xanh, từ ca kỹ đến người kể chuyện rong mà vào giao

đoạn này rất thịnh hành được gọi là thuyết thoại nhân.

Do đó mà quanh khu vực Đại Tướng Q